Kim
Loan điện nguy nga lộng lẫy, nhạc sư cung đình ngồi hai bên phía trên điện đang
thổi lên những ca khúc vui tai. Chính giữa điện, một nhóm vũ nương mặc thất vũ
y nghê thường bảy màu nhẹ nhàng khiêu vũ theo tiếng nhạc, tóc đen tung bay, trên
cổ tay là ngọc bội phát ra những tiếng đinh đang, tựa như một tốp tiên nữ hạ phàm.
. . . . .
Sáng
sủa sạch sẽ, hương thuần mỹ tửu giai hào bày đầy trên những án kỷ. Văn võ bá
quan ăn vận chỉnh tề mang theo gia quyến ngồi ở hai bên đại điện, hoặc cúi đầu nhỏ
giọng, hoặc nâng ly phẩm tửu, hoặc cười nhẹ thưởng thức điệu vũ của tốp vũ
nương. . . . . .
Phía
trên đại điện, Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu mỗi người chiếm cứ một bên, chừa
lại chỗ trống Long ỷ ở chính giữa. Cũng lẳng lặng thưởng thức vũ điệu, tịnh
không giao lưu.
"Hoàng
thượng giá lâm."
Ngoài
điện, âm thanh sắc nhọn của thái giám chọc thủng chân trời, cũng làm cho tất cả
mọi người yên lặng xuống.
Nhóm
vũ nương đang khiêu vũ ở trung tâm cũng liền nhanh chóng tách ra, một trái một phải
đứng ở bên cạnh đại điện.
Dạ
Thần một thân Long bào vàng nhạt, đầu đội mũ miện màu vàng được khảm trân châu xuất hiện ở Kim Loan điện. Tất cả
văn võ bá quan cùng gia quyến, còn có vũ nương, nhạc sư, thái giám đều bình
bịch quỳ trên đất, cúi đầu hô to:
"Ngô
hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thanh
âm liên tiếp quanh quẩn trong điện Kim Loan, thanh thế thực rất to lớn.
Trong
nháy mắt thừa dịp chúng bách quan đều quỳ dưới đất, Trữ Phong Ly cũng chọn một
chỗ yên tĩnh ngồi xuống. Theo lý thuyết hắn chính là thương nhân, nguyên bản
không có tư cách vào cung tham gia cung yến. Thế nhưng bởi vì hắn tuy là thương
nhân lại không phải là thương nhân bình thường, vừa là Nguyệt Diễm thủ phú, tài
sản hùng hậu, lại rất được Hoàng đế coi trọng. Cho nên căn bản không ai dám xem
thường hắn, ngay cả rất nhiều quan viên đều phải nịnh bợ hắn.
Dạ
Thần hướng nơi cao nhất trên Kim Loan điện đi đến. Ở trước mặt Thái Thượng
Hoàng cùng Thái Hậu dừng lại, hơi khom lưng.
"Nhi
thần tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu."
"Tốt
lắm, Hoàng thượng, con ngồi xuống đi. Mọi người đang chờ con đó."
Thái
Thượng Hoàng vẫy vẫy tay, Dạ Thần ngồi xuống Long ỷ màu vàng. Đối diện với bách
quan đang quỳ dưới đất giơ giơ tay áo lên, uy nghiêm mở miệng:
"Chúng
khanh bình thân."
"Tạ
Hoàng thượng."
Chúng
bách quan đều đứng lên, ngồi xuống. Yên lặng chờ lệnh của Dạ Thần, trong lúc
nhất thời, cung điện đã không còn không khí náo nhiệt trước đó.
"Cung
yến bắt đầu đi."
Dạ
Thần cũng không có nhiều lời rườm rà, trực tiếp hướng tới thái giám cầm phất
trần phân phó.
Thái
giám khẽ gật đầu, thân thể đứng nghiêm, tay ôm phất trần, kéo dài giọng tuyên
bố:
"Cung
yến bắt đầu."
Giọng
nói lanh lảnh của hắn ta rơi xuống, lại là một trận âm nhạc, các vũ nương cũng
một lần nữa trở lại chính giữa đại điện, khinh ca mạn vũ, không khí lại náo
nhiệt. Quân thần cùng uống, cùng nhau hưởng thụ mỹ tửu giai hào, ca múa thăng
bình vui vẻ.
Một
lát sau, vũ nương lui xuống. Tràng diện yên tĩnh trở lại, Trấn Bắc tướng quân tiên
phong đứng dậy, tay cầm chén nhỏ, hướng tới Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng,
Thái Hậu phia trên đại điện mời rượu:
"Thần
kính Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu một ly, nguyện Ngô hoàng vạn
tuế, nguyện Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu trường thọ vô cương, Nguyệt Diễm vĩnh
viễn phồn vinh hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp. . . . . ."
Theo
tiếng cung chúc của hắn, những người khác cũng đứng dậy, nâng chén phụ nghị:
"Nguyện
Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu trường thọ vô
cương, Nguyệt Diễm vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp.
. . . . ."
Âm
thanh vang dội quanh quẩn, trong lúc nhất thời khiến cho người ta cảm thấy cảm
xúc dâng trào, có loại hào hùng ở trong lòng khuấy động lên. . . . . .
"Chúng
khanh bình thân."
Dạ
Thần hai tay vươn về phía trước, trên vạt bào vàng nhạt dùng tơ phác họa Long
đồ theo động tác của hắn tựa như đang bay lên, trông rất uy phong lẫm liệt.
"Tạ
Hoàng thượng."
Văn
võ bá quan, gia quyến, tiền hoàng phi tần đều nâng chén đứng dậy, nhưng không
ngồi xuống.
"Nguyện
Ngô Nguyệt Diễm vĩnh viễn hưng thịnh, mọi người cùng uống chén này."
Dạ
Thần đứng lên, tay cầm lấy kiều bôi tứ giác màu vàng, ống tay áo rộng lớn che
miêng lại, liền một hơi uống cạn sạch rượu trong chén.
"Nguyện
Ngô Nguyệt Diễm vĩnh viễn hưng thịnh."
Mọi
người tiếp theo cũng uống cạn rượu trong chén, sau đó ngồi xuống.
"Hoàng
thượng, thần chi nữ có một khúc vũ muốn hiến lên Bệ hạ, Thái Thượng Hoàng cùng
Thái Hậu." Đức thanh Vương gia lại đứng dậy, hôm nay hắn một thân cẩm bào
đỏ thẫm, quanh eo là đai ngọc dệt hoa văn, chân mang trường ngoa màu đen mép nạm
vàng, mái tóc buộc lên cao cao, cắm nghiêng qua là ngọc trâm, quả thực quý khí
mười phần.
"Ồ?"
Dạ Thần không nói tiếng nào, nhưng Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu hai mặt đối nhau,
khá hứng thú mở miệng. "Tố Vân Khinh Khinh quận chúa nghê thường vũ kỹ vang
danh thiên hạ, hôm nay chúng ta quả thật có nhãn phúc. Hoàng thượng, con nói có
phải không?" Nói xong, Thái Thượng Hoàng đem ánh mắt ném về phía Dạ Thần.
Tuy rằng bọn họ đã không quản triều sự, nhưng muốn có cháu ẵm bồng, thế nhưng
Thần nhi trừ bỏ tiểu Hoàng hậu, không có một phi tử nào khác, hôm nay nếu có
nhàn lương (lương thiện + thanh tao) nữ tử có thể khiến nó nhìn vừa mắt thì tốt
rồi.
"Đúng
a, mời Khinh Khinh quận chúa biểu điễn cho chúng ta một vũ khúc đi." Dạ
Thần khó có thể không biết rõ những người này có chủ ý gì, chỉ thản nhiên mở
miệng.
"Như
vậy thần nữ liền bêu xấu."
Nữ
nhi của Đức thanh Vương gia Khinh Khinh quận chúa đứng lên, chỉ thấy nàng một
thân sa quần phấn hồng, ngực quấn một cẩm đoạn màu trắng, eo thon bó cao, làn
váy thật dài kiều diễm túm lại. Bạch sắc sa mạt (vải choàng vai bằng lụa) rũ
xuống trên bờ vai thơm ngát, nhẹ nhàng như bay. Mi mục như họa, xuất trần thoát
tục, quả thật tựa như một vị phấn điệp tiên tử. . . . . .
Khinh
Khinh quận chúa đi đến giữa đại điện, vung tay áo, sa mạt phiêu phiêu; xoay một
vòng, làn váy bay lên, xòe rộng quanh thân, ánh mắt cười tựa lê hoa nảy lộc đầu
xuân; thân như liễu yếu theo gió tung bay, thật sự là giơ tay nhấc chân phong
tình vạn chủng. . . . . .
Mọi
người nghe tiếng nhạc, theo điệu múa của nàng lạc vào huyễn tưởng mỹ lệ, tựa hồ
thân đang ở chốn đào hoa nhộn nhịp, nhìn thấy hồ điệp nhẹ nhàng nhảy múa, khiến
người say mê.
Đợi
đến khi nàng kết thúc vũ khúc, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
"Hảo,
hảo một khúc Nghê Thường vũ."
Thái
Thượng Hoàng dẫn đầu xuất ra lời tán tụng, đối với quận chúa dung mạo thanh tú,
vũ điệu nổi bật này rất có hảo cảm. Nữ tử như vậy nếu có thể bồi bên người Hoàng
nhi, hai người cũng coi như là xứng đôi.
"Tạ
Thái Thượng Hoàng khích lệ."
Khinh
Khinh quận chúa giọng như hoàng oanh, hơi thở như lan. Kiều nhan thanh tú, thế
nhưng trong đôi mắt rũ xuống khi phúc thân đã có vài phần mất mát, bởi vì từ
đầu tới cuối Hoàng thượng vẻ mặt lại có không có nửa phần thưởng thức. Chẳng lẽ
nàng múa không đẹp sao?
"Hoàng
thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, nữ nhi của thần cũng có một khúc muốn
hiến."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét