"Không
biết Hoàng hậu nương nương muốn đánh cược cái gì?"
"Tướng
quân, sao ngươi có thể vua tôi bất phân, cùng Hoàng hậu đánh cược như vậy?"
Lời
Trịnh Thiếu Sở còn chưa dứt, Thu Mạc Ngôn lại lên tiếng. Quá không ra thể thống
gì rồi, xem như Hoàng hậu không có chút phong phạm mẫu nghi thiên hạ nào, ngay
cả một trọng tướng nắm binh quyền cũng khinh suất như thế, thật sự quá mất thể
diện quốc thể.
"Ta
nói tướng gia ngươi có thể đừng cổ hủ như vậy được không?" Trịnh Thiếu Sở
không ưa nhìn Thu Mạc Ngôn vô luận sự tình gì cũng muốn chen chân vào, lão ta cho
mình thật sự là người đứng đầu Nguyệt Diễm sao?
"Bổn
tướng bất quá là vì thể diện Nguyệt Diễm mà suy nghĩ." Thu Mạc Ngôn vuốt
vuốt chòm râu, chính như Trịnh Thiếu Sở không ưa nhìn hắn, hắn đồng dạng cũng
không ưa nhìn Trịnh Thiếu Sở sơ suất. Căn bản trong mắt hắn chính là, không đem
quy củ nhìn vào trong mắt.
Trịnh
Thiếu Sở cười nhạo, mắt hổ nhíu lại.
"Tục
ngữ nói vua muốn thần chết, thần không thể không chết. Hiện tại Hoàng hậu bất
quá là cùng bản tướng quân đánh cược, nào có không theo đạo lý?"
"Ngươi
——" Thu Mạc Ngôn quả thực bị hắn làm tức giận đến thiếu chút nữa giậm
chân. Ngụy biện, căn bản là lập luận bậy bạ ngụy biện.
Thế
nhưng Trịnh Thiếu Sở đã mặc kệ ông ta, ngồi trên bưu hãn hắc tuấn mã hắn trực
tiếp hướng tới Lãnh Loan Loan hai tay chắp lại, tiếp tục nói:
"Không
biết Hoàng hậu nương nương muốn cùng thần đánh cược gì?" Tuy rằng Hoàng
hậu nương nương mỹ lệ vô song này xác thực thực cổ quái, thế nhưng không phủ
nhận tính cách của nàng quả thật vô cùng hợp khẩu vị của hắn.
Lãnh
Loan Loan cùng Dạ Thần vừa rồi thưởng thức Trịnh Thiếu Sở cùng Thu Mạc Ngôn đối
đáp, nhìn Thu Mạc Ngôn bị thua, trong lòng hai người đều thực thoải mái. Lão già
này lúc nào cũng kiếm chuyện gây sự, bây giờ thật đáng đời.
Lãnh
Loan Loan nhìn về phía Trịnh Thiếu Sở mục quang khiếp người không ít, khẽ nhíu
đại mi, vén môi nói :
"Bổn
cung cùng tướng quân đánh cược, người săn mồi nhiều nhất hôm nay nhất định là
Bổn cung." Khẽ hếch cằm, trong đôi mắt đen láy kia có sự tự tin tuyệt đối,
giống như nữ vương bễ nghễ thiên hạ, cả người đều tản ra một loại khí thế tôn
quý không gì so sánh nổi.
"Hừ
——"
Nguyên
bản mọi người tham gia săn bắn tự tin tràn đầy bị lời nói tự tin đến cuồng vọng
của nàng làm kích thích hẳn lên, trong lòng ít nhiều đều có chút không cho là
đúng. Nhìn nàng một thân trang phục vướng víu, có thể săn được con mồi mới là
lạ.
"Ha
ha ha. . . . . ."
Trịnh
Thiếu Sở lại không chút nào che dấu tiếng cười cuồng tiếu, trực tiếp biểu đạt ý
nghĩ không cho là đúng của hắn.
Mọi
người nghe thấy tiếng cười không kiêng kị của hắn đều bị dọa sợ. Đối phương là Hoàng
hậu cường thế, bộ dạng xem thường này của hắn chẳng lẽ là không muốn sống nữa
sao?
"Được,
Hoàng hậu nương nương, chúng ta liền đánh cược một lần."
Sau
khi ngưng cười, Trịnh Thiếu Sở quả thật tiếp nhận Lãnh Loan Loan khiêu chiến.
Hắn cũng không tin, nhiều năm chinh chiến sa trường, giết địch vô số hắn sẽ
thua bởi một tiểu nữ tử được nuông chiều trong thâm cung.
"Được."
Lãnh Loan Loan gật đầu, "Nếu Bổn cung thua, liền nợ ngươi một điều kiện;
nếu tướng quân thua, cũng đồng dạng nợ Bổn cung một điều kiện."
"Được,
một lời đã định." Trịnh Thiếu Sở cũng gật gật đầu, mắt hổ quét một vòng.
"Có
chư vị đồng liêu làm chứng."
Lãnh
Loan Loan gật đầu, hướng tới Thủy Dao ở phía sau nhìn một cái. Thủy Dao hiểu
rõ, rời đi. Một lát sau, khi trở về, trên tay đã nâng một bộ kỵ trang đỏ rực.
Lãnh
Loan Loan cầm lấy kỵ trang đi vào trong trướng bồng thay, khi xuất hiện thì,
trước mắt chúng nhân lại là sáng ngời. Nguyên nàng một thân váy lụa là cao quý,
tao nhã, mà bây giờ một thân kỵ trang đỏ rực lại có hơn vài phần anh khí.
"Thần,
bắt đầu đi."
Lãnh
Loan Loan nói với Dạ Thần, hai người cùng nhau xuống bãi, đều tự cỡi lên trên
tuấn mã do thái giám dắt tới.
Dạ
Thần khẽ gật đầu, giơ tay lên.
Thái
giám trên đài trúc liền cầm trống lớn trong tay hướng tới giá trống đã sớm được
dựng lên thùng thùng thùng đánh. Sau ba tiếng trống, mọi người săn bắn lập tức thúc
ngựa hướng tới cây cối rậm rạp trong rừng chạy đi.
Đợi
sau khi mọi người rời đi, Thu Mạc Ngôn cũng thừa dịp mọi người không lưu ý lặng
lẽ đi về một phía.
Đứng
dưới một cây đại thụ cành lá sum xuê, Thu Mạc Ngôn hai tay bắt chéo sau lưng
nhìn về phương xa, đột nhiên phía sau ùa tới hơi thở xa lạ, hắn xoay người lại,
lạnh nhạt nói:
"Các
ngươi tới rồi."
Vài
hắc y nhân che mặt hướng tới hắn khẽ gật đầu, trong tròng mắt thâm thúy không
có quá nhiều cảm xúc. Hắc y nhân cầm đầu hai tay hơi chắp lại, lạnh lùng hỏi:
"Không
biết kế hoạch có biến không?"
"Ừ."
Thu Mạc Ngôn gật gật đầu, hai tay vẫn như cũ chắp ở sau lưng.
"Hoàng
hậu cư nhiên cũng tham gia săn bắn, cho nên chư vị phải vào rừng tìm cơ hội hạ
thủ."
"Vâng."
Hắc y nhân gật gật đầu. Địa điểm không quan trọng, dù sao nhiệm vụ của bọn họ là
không thay đổi.
Thu
Mạc Ngôn phất phất tay, Hắc y nhân thối lui.
Thu
Mạc Ngôn nhìn xem bốn phía, sau khi không phát hiện có gì bất thường cũng rời
đi.
Gió
đong đưa, lá cây xào xạc vang.
Sau
khi bọn họ biến mất, một con hồ ly tuyết trắng đột nhiên xuất hiện nơi mới vừa
rồi bọn họ đứng. Com mắt màu lam hẹp dài mà thâm thúy, lộ ra mấy phần hứng thú
dạt dào. Sau đó thân ảnh chợt lóe, hồ ly tuyết trắng biến mất. Gió vẫn như cũ phe
phẩy, cây cối lay động, ánh nắng nhàn nhạt lọt qua khe hở của tầng lá sum xuê,
quang ảnh loang lổ. Tựa hồ chuyện nọ từ nãy đến giờ chưa hề xuất hiện. . . . .
.
Bên
kia, mọi người săn bắn đều tự tản ra.
Dạ
Thần cùng Lãnh Loan Loan hai người mang theo vài thị vệ giục ngựa hướng tới chỗ
sâu nhất trong cánh rừng, ven đường, hoa cỏ dại theo gió lay động, tỏa hương
tươi mát. Càng đi vào sâu trong rừng, không khí càng u tĩnh. Nhưng bọn họ lại
không hề nhìn thấy động vật, điều này dường như có chút không bình thường.
Đột
nhiên, phía trước thình lình có tiểu thân ảnh tuyết trắng vụt qua một cái.
"Là
con hồ ly."
Lãnh
Loan Loan nói, nàng mắt tinh nhìn thấy con hồ ly kia có cặp mắt xanh như nước
biển. Trong lòng nổi lên tò mò, hồ ly kia hẳn là chủng loại hiếm có đây.
"Đi,
đuổi theo."
Lãnh
Loan Loan cùng Dạ Thần liếc nhau một cái, hai người bỏ rơi thị vệ, thúc ngựa chạy
vội về phía trước.
"Hoàng
thượng, Hoàng hậu nương nương ——"
Thị
vệ nhìn thấy chủ tử cư nhiên thúc ngựa bôn tẩu, cũng vội vã quất roi đuổi theo.
Nếu
lạc mất chủ tử, bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ để chém.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét