Mười
ngày sau, ánh mặt trời chiếu sáng, nhưng lại không nóng bức như mấy ngày trước.
Gió hè hây hẩy, mang theo vài phần mát mẻ, săn bắn hoàng gia rốt cuộc oanh oanh
liệt liệt mở màn.
Ở
trên trận săn bắn hoàng gia chiếm diện tích vài trăm mẫu, sớm đã dựng lên một
đài trúc. Màn trướng vàng nhạt che phía trên nóc, thêu Tường Long đang vút bay,
che đi ánh nắng chói chang.
Trên
đài trúc, vị trí chủ vị tối cao tất nhiên là Hoàng đế cùng Hoàng hậu. Mà ở bốn
phía xem thi đấu thì ngồi đầy quan viên cùng một số quan viên gia quyến, còn có
cung nữ, thái giám lui tới hầu hạ, quả thật dị thường náo nhiệt.
Trên
bãi cỏ trống trải, các dũng sĩ tham gia săn bắn đã nhảy phốc lên lưng những chú
ngựa dũng mãnh. Vác trên lưng cung tiễn, hai mắt tràn đầy nhiệt huyết, cùng đợi
mệnh lệnh Hoàng đế hạ xuống, bọn họ liền dốc hết toàn lực cho cuộc tranh tài.
Vào
khoảng giờ Thìn, Dạ Thần đứng dậy. Cẩm bào vàng nhạt thêu rồng dưới ánh mặt
trời dị thường chói mắt, đai ngọc khảm ngọc bích quấn quanh eo. Mái tóc đen
dùng quan ngọc buộc lên, đôi mắt tím đảo qua đám người tham gia thi đấu, uy
nghi vương giả tự nhiên tản phát.
"Cuộc
săn bắn hôm nay chính là tập tục của Nguyệt Diễm ta, muốn quân thần chung vui.
Ai nếu có thể săn bắt nhiều con mồi nhất, trẫm liền phong người ấy danh hiệu đệ
nhất dũng sĩ Nguyệt Diễm, mặt khác ban thưởng một khối lệnh bài có thể tùy ý ra
vào hoàng cung."
"Hoàng
thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Mọi
người vừa nghe đến hai phần thưởng kia, nhất thời nhiệt huyết đều sôi trào lên.
Vung tay, tiếng tung hô quanh quẩn tại trường săn bắn to lớn, liên tục không
ngừng, âm thanh to lớn.
Dạ
Thần giương tay lên, tiếng hô của mọi người lập tức ngừng lại.
"Có
điều hôm nay trẫm cũng sẽ tự mình tham gia săn bắn."
".
. . . . ."
Mọi
người nghe hắn vừa nói như thế đều hai mặt nhìn nhau, Hoàng thượng tự mình tham
gia, ai còn dám tranh đoạt với người nha?
Có
lẽ là nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, Dạ Thần giải thích tiếp:
"Trẫm
không phải muốn cùng chư vị tranh tài, trẫm chỉ muốn săn một con dị thú quý hiếm
tặng Hoàng hậu." Nói xong, cúi đầu thâm tình nhìn Lãnh Loan Loan đang ngồi.
Tử nhãn đón ánh nắng chói chang kia trở thành quang mang vô cùng lộng lẫy khiến
không ít vị khuê tú chưa thành hôn trong trường săn đều đỏ bừng hai má. Hoàng
thượng thật anh tuấn, thật thâm tình.
Lãnh
Loan Loan nguyên bản có chút miễn cưỡng , hiện tại nghe đến câu nói của Dạ Thần
cũng ngẩng đầu lên. Một thân thúy sắc la
quần, làn váy thật dài túm lại, che đi gót sen mang bạch sắc tú hài. Áo khoác bằng
lụa trắng trong suốt, vạt áo hơi mở, lộ ra cần cổ thon nhỏ cùng xương quai xanh
khêu gợi. Cổ đeo một khối ngọc bích thông thấu, đó là khối ngọc bội hiếm có khả
năng chống nóng, cũng là Dạ Thần biết nàng sợ nóng mà đặc biệt vì nàng thu thập.
Một đầu tóc cũng không có trang sức đặc biệt gì, chỉ dùng một cây ngọc trâm màu
trắng nhẹ nhàng vấn lên. Khuôn mặt kia chỉ đánh phấn nhạt, nhưng vẫn như cũ mỹ
đến kinh tâm động phách. Chẳng những khiến nam nhân tim đập rộn ràng, cũng làm
cho nữ nhân đố kỵ không thôi. Thế nhưng bởi vì nàng là của Hoàng thượng, không
có bất kỳ kẻ nào dám mang suy nghĩ bất kính đối với nàng.
Cánh
môi anh đào kiều diễm ướt át, chỉ thấy nàng khẽ vén môi. Sau đó lời nói thốt ra
lại khiến cho tất cả mọi người biến sắc:
"Ta
cũng muốn tham gia săn bắn."
".
. . . . ."
Mọi
người hai mặt nhìn nhau, Hoàng hậu nương nương này là muốn đùa giỡn gì đây? Săn
bắn từ xưa đến nay, nữ tử cũng chỉ ở một bên theo dõi, nào có tự mình lên trường
săn bắn ?
"Cửu
nhi, quá nguy hiểm. Nàng hãy cứ ở chỗ này chờ trẫm đi." Dạ Thần cũng không
nghĩ đến Lãnh Loan Loan cư nhiên cũng muốn đi săn, khuyên giải nói.
Lãnh
Loan Loan liếc mắt nhìn hắn một cái, nhíu nhíu mày kiếm, có vài phần không cho
là đúng.
"Ta
sợ gì chứ?" Nàng sẽ gặp nguy hiểm gì chứ? Nàng chỉ sợ phiền toái không tìm
đến cửa nữa là.
"Cái
này ——" Dạ Thần ngẫm lại cũng đúng, Loan Loan vốn cũng không phải là phàm
nhân. Tất nhiên không ai có thể dễ dàng thương tổn nàng được. Thế nhưng lời hắn
muốn nói còn chưa thốt ra khỏi miệng, lại bị Thu Mạc Ngôn cùng Đức Thanh Vương
gia phản đối.
"Khởi
bẩm Hoàng thượng, từ xưa đến nay không có nữ tử săn bắn. Hoàng hậu nương nương
mẫu nghi thiên hạ, là gương mẫu cho nữ tử thiên hạ, há có thể đánh mất như
thế?"
Thu
Mạc Ngôn hai tay chắp lại nói. Lời nói đúng là nói với Hoàng thượng, nhưng ánh
mắt lại là nhìn Lãnh Loan Loan. Tuy rằng đã an bài sát thủ, nhưng nếu Hoàng hậu
vào rừng săn bắn, chỉ sợ khó tìm ra phương hướng của nàng.
"Lời
của Tướng gia rất đúng." Đức Thanh Vương gia cũng ở một bên tán thành nói,
"Hoàng hậu đi săn thật sự có chút không phù hợp quy củ hoàng gia, làm mất
đi phong phạm Hoàng hậu."
"Ngươi
là đang chỉ trích Bổn cung sao?" Lãnh Loan Loan hơi cúi đầu xuống, lạnh
lùng nhìn Thu Mạc Ngôn cùng Đức Thanh Vương gia, không giận mà uy.
"Thần
không dám."
Thu
Mạc Ngôn cùng Đức Thanh Vương gia quỳ trên mặt đất, trong miệng xưng tụng.
Trong lòng lại có chút không phục.
"Không
dám?" Lãnh Loan Loan khẽ hừ, "Bổn cung thấy các ngươi quả thật gan
lớn vô cùng, cư nhiên phạm thượng." Một cái mũ chụp xuống, hai người không
khỏi bị dọa sợ. Ngay cả những người khác cũng sợ tới mức quỳ trên mặt đất,
trong lúc nhất thời câm như hến, chỉ còn lại ánh mặt trời nhẹ chiếu rọi, gió hè
lay động khiến lá cây vang lên tiếng xào xạc.
"Vậy
các ngươi cho rằng nữ tử không bằng nam tử?" Nghĩ tới cũng là có một số
suy nghĩ cám heo đang tác quái.
"Hoàng
hậu chỉ là nữ tử mà so với nam tử?"
Trấn
Bắc tướng quân Trịnh Thiếu Sở đối với những lời này của nàng rất có ý kiến, từ
trước đến nay nữ nhân cũng chỉ có thể ở nhà giúp chồng dạy con, những việc như
hành quân đánh giặc, kiến công lập nghiệp tự nhiên là nam nhân mới có thể làm
được.
"Nam tử
có thể làm, nữ tử cũng có thể làm. Ngược lại chuyện nữ tử có thể làm, nam tử
cũng không nhất định làm được. Tự cổ ví dụ quắc quốc (ý chỉ phụ nữ) bất nhượng
tu mi cũng không thiếu."
Lãnh
Loan Loan thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái. Trấn Bắc tướng quân này người
cao ngựa lớn, mắt hổ uy lẫm, cũng không phải phàm nhân, thế nhưng biểu tình
ngông cuồng tự đại lại làm cho nàng rất không sảng khoái, nàng thế nào cũng
phải chọc thủng nhuệ khí của hắn.
"Tướng
quân, có thể nguyện cùng Bổn cung đánh cược một ván?"
Mọi
người lại vì câu nói của Lãnh Loan Loan mà nghẹn họng nhìn trân trối, ngược lại
bản thân Trịnh Thiếu Sở hưng trí hẳn lên.
"Không
biết Hoàng hậu nương nương muốn đánh cược cái gì?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét