Khinh
Khinh quận chúa giọng như hoàng oanh, hơi thở như lan. Kiều nhan thanh tú, thế
nhưng trong đôi mắt rũ xuống khi phúc thân đã có vài phần mất mát, bởi vì từ
đầu tới cuối Hoàng thượng vẻ mặt lại có không có nửa phần thưởng thức. Chẳng lẽ
nàng múa không đẹp sao?
"Hoàng
thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu, nữ nhi của thần cũng có một khúc muốn
hiến."
Người
nói chính là Tể tướng Thu Mạc Ngôn, ông ta hôm nay một thân quan bào tử sắc, đai
ngọc quanh eo, đồng dạng là ngọc quan buộc tóc, nho nhã mà trầm ổn. Mới vừa rồi
thấy Thái Thượng Hoàng đối với quận chúa nhà Đức Thanh Vương gia rất hài lòng,
trong lòng hắn liền bồn chồn, lo lắng bị Khinh Khinh quận chúa đoạt đi nổi bật
của nữ nhi nhà mình. Lại nói tiếp Khinh Khinh quận chúa kia cùng Phỉ nhi quả
thật là mỗi người mỗi vẻ, khó phân như nhau.
"Ồ,
nữ nhi Tể tướng cũng biểu diễn sao?" Thái Hậu mở miệng, mâu quang quét về
phía Thu Phỉ Nhi. Đã thấy nàng mi mục như họa, băng cơ ngọc cốt, mi nhãn hàm
chứa ý cười nhàn nhạt, rất ôn văn thanh nhã, cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Liền gật đầu, "Vậy hãy để Thu tiểu thư biểu diễn cho chúng ta một khúc
đi."
"Dạ,
thần nữ tuân mệnh."
Thu
Phỉ Nhi đứng lên, cùng Khinh Khinh quận chúa bất đồng. Nàng một thân áo trắng
phiêu phiêu, nụ cười thản nhiên, quả thật có hơn vài phần thành thục khí chất,
cả người đều lộ ra phiêu dật cùng linh động, chỉ thấy liên bộ nhẹ nhàng đến bên
mép án kỷ, ở đó, thái giám đã sớm chuẩn bị cầm.
Thu
Phỉ Nhi ngồi xuống, lưng ưỡn thẳng. Tay ngọc
thon thon đặt trên cầm, khẽ kéo dây cầm, thử một chút cầm sắc. Gật gật đầu, cầm
này cũng không tệ. Sau đó hướng tới Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu trên
điện gật đầu cười yếu ớt, giọng nói như những hạt châu rơi trên khay ngọc,
thanh thúy mà mê người:
"Thần
nữ xin dâng một khúc《 bách điểu hạ phúc 》chúc Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng,
Thái Hậu nương nương phúc như an khang." Dứt lời, bàn tay mềm mại bắt đầu đánh
đàn, một nhạc khúc vui tươi lại êm tai tuôn ra. Tựa bách điểu tề thanh hoan
minh, cảnh tượng kia hùng tráng mà náo nhiệt; lại như bách điểu chi thủ,
Phượng Hoàng đang tung cánh hoan vũ, diễm kinh tứ phương. . . . . .
Mọi
người chỉ cảm thấy tiếng đàn kia giống như Thiên âm quanh quẩn tuôn ra, khiến
cho người ta nghe thấy như si như say. Đều nói Nguyệt Diễm quốc Bách Ly tiên
sinh nhạc khúc chính là thiên hạ đệ nhất, nhưng bây giờ nghe thấy khúc nghệ đây
của thiên kim Tể tướng cũng đồng dạng phi phàm.
Thu
Phỉ Nhi dừng lại động tác tay, nhạc khúc rơi xuống.
Tiếp
đó mọi người lại vẫn còn đang chìm đắm trong khúc nhạc tuyệt vời kia, thật lâu
vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.
"Ba
ba ba. . . . . ."
Thẳng
đến một trận tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, mọi người mới hoàn hồn. Đưa mắt
nhìn lại, đã thấy là Nguyệt Diễm thủ phú Trữ Phong Ly đứng dậy, một thân bạch y
nhẹ nhàng, ngũ quan như ngọc. Đôi mắt thâm thúy nhìn Thu Phỉ Nhi mỹ lệ, trong
mắt tràn đầy thưởng thức.
"Hảo
một khúc 《
bách điểu hạ phúc 》, quả thật tuyệt diệu vô cùng."
Mọi
người nghe thấy lời nói của hắn mới đột nhiên gật đầu tán thành, bắt đầu vỗ
tay, âm thanh như sấm vang. Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu lại là liên tục gật
đầu.
Thu
Phỉ Nhi bị Trữ Phong Ly nhìn như thế, gương mặt đột nhiên ửng hồng, trong lòng
lại có vài phần ngượng ngùng. Hơn nữa nàng thấy được Trữ Phong Ly này thật sự
biết nhạc khúc, tán thưởng lõa lồ trong mắt cũng là chân thành, hơi có vài phần
vui sướng khi gặp được tri âm.
"Tể
tướng, nữ nhi của ngươi quả nhiên bất phàm. Chẳng những dung mạo xinh đẹp, cầm
nghệ lại càng thoát tục."
Thái
Hậu nhìn Tể tướng, tán dương.
"Thái
Hậu nương nương nói quá." Tể tướng vừa nghe, lập tức vui đến lộ rõ trên
đuôi lông mày.
Bất
quá mấy nhà vui mừng mấy nhà sầu, chúng quan thấy thiên kim của Vương gia cùng
Tể tướng đều được Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu nương nương tán thưởng, cũng
không thoát khỏi lo lắng nữ nhi nhà mình tài nghệ không bằng các nàng.
"Hoàng
nhi, con nói gì đi?"
Hoàng
thái hậu nhìn về phía Dạ Thần vẫn không nói câu nào, trong lòng chủ ý lập phi
cho hắn cho tới bây giờ vốn chưa từng biến mất. Đã có hai vị thiếu nữ phiên
phiên tuyệt sắc biểu diễn, hắn lại như cũ không lộ vẻ gì. Trong lòng bà có chút
không vui, chẳng lẽ hai vị thiên kim khuê tú xinh đẹp lại thanh nhã này vẫn còn
không so sánh nổi với con tiểu nha đầu tóc vẫn còn chưa mọc dài kia sao?
Dạ
Thần cũng không phủ nhận Khinh Khinh quận chúa cùng Thu Phỉ Nhi đều là nữ tử
xinh đẹp hiếm có, tài hoa cũng hơn người. Thế nhưng nếu bởi vì những dạng này,
bọn họ đã nghĩ muốn hắn lập hai nữ tử này làm phi, như vậy hắn chỉ có thể nói
thật có lỗi. Có lẽ nam nhân ba vợ bốn nàng hầu, thậm chí hậu cung tam cung lục
viện là bình thường, thế nhưng đó chẳng qua là tập quán của những thế hệ trước.
Hắn chỉ là một người, một người thì chỉ có một quả tim, mà một quả tim chỉ có
thể chứa được một người, trong tim hắn đã có Cửu nhi rồi, nữ nhân khác có ưu
tú, tài mỹ đến đâu, cũng không vào được tim hắn. Vì thế hắn chỉ thản nhiên quét
mắt liếc các nàng một cái, đáp:
"Không
tệ."
Nhìn
thái độ bình thản của hắn, trong lòng cha con Đức Thanh Vương gia cha cùng Tể
tướng Thu Mạc Ngôn đều hơi có chút tư vị. Chẳng lẽ hắn còn ngại các nàng không
đủ tốt sao? Ngược lại những quan viên khác đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần Hoàng
thượng không coi trọng quận chúa cùng Thu Phỉ Nhi, nữ nhi của bọn họ vẫn còn có
hi vọng.
Thái
Thượng Hoàng cùng Thái Hậu hai mặt nhìn nhau, mỹ nữ tuyệt mỹ như vậy nó cũng
không nhìn vào mắt, chẳng lẽ nó thật sự bị tiểu Hoàng hậu kia hạ cổ bất thành?
"Hoàng
thượng, thần nữ cũng có tài nghệ."
Người
nói chính là Trấn Bắc tướng quân khuôn mặt kiên nghị, mắt sáng như đuốc. Là võ
tướng, tức thời đang mặc cẩm bào cũng khó giấu được một thân võ giả hào khí. Mà
nữ tử ngồi bên cạnh hắn chính là nữ nhi của hắn, không giống với Khinh Khinh quận
chúa cùng Thu Phỉ Nhi ôn nhu, trên gương mặt thanh tú của nàng có hơn vài phần
anh khí. Một thân gấm váy xanh nhạt, ánh mắt hữu thần như phụ thân nàng. Nhìn
ra được, chỉ sợ nữ tử này có mang một thân võ nghệ.
"Ồ,
nữ nhi của ái khanh muốn biểu diễn tài nghệ gì?"
Thái
Thượng Hoàng thấy nữ tử kia rất anh khí, không khỏi tò mò hỏi. Nữ tử như thế
này sẽ không phải cũng là khiêu vũ, đánh đàn đi, hắn thật sự không tưởng tượng
được hình ảnh nàng khiêu vũ.
"Hồi
Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu nương nương, thần nữ múa kiếm."
Thiếu
nữ nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, từ trên người thị vệ bên cạnh cướp
lấy một thanh bảo kiếm. Đứng ở nơi đó, uy phong lẫm lẫm, rất phong phạm hổ môn tương
nữ.
Thái
Thượng Hoàng vừa thấy, quả thực rất mới lạ. Lúc này gật đầu một cái, vỗ tay nói
:
"Hay."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét