Chương 158: Hồ ly tinh
"Cái
gì?"
Dạ
Thần phản ứng thực kinh ngạc, cũng khó quá. Tuy nói Thu Mạc Ngôn ngày thường là
có chút dài dòng, nhưng ông ta đối với Nguyệt Diễm hoàng triều coi như trung
tâm.
"Cửu
nhi, có thể nghĩ sai rồi không? Ông ta làm sao có thể phái người đến ám sát
trẫm?"
Hắn
mở to tử đồng, có chút hoài nghi. Có phải là hắc y nhân cố ý đưa tin tức giả
không? Nghĩ như thế nào hắn cũng đều cảm thấy Thu Mạc Ngôn không hề có động cơ
ám sát hắn. Nói ông ta muốn soán vị sao? Theo hắn thấy, ông ta căn bản không có
dã tâm này.
Lãnh
Loan Loan liếc mắt nhìn hắn một cái. Xem ra lão già đó tuy rằng cũng không được
Dạ Thần thích, nhưng hắn đối với thái độ của lão ta trái lại rất tin tưởng. Xác
thực, lão ta là không hề có động cơ ám sát hắn. Bởi vì đối tượng lão muốn ám
sát chính là mình.
"Lão
là hướng về phía ta."
Dạ
Thần sửng sốt, Cửu nhi có ý là nói những hắc y nhân này là Thu Mạc Ngôn phái
tới ám sát nàng?
"Hơn
nữa lời này không phải chính bọn chúng nói ra, là ta dùng pháp lực từ trong đầu
bọn chúng lấy ra tin tức."
Lãnh
Loan Loan không đợi Dạ Thần phản ứng, tiếp tục bổ sung. Lão già này đến là muốn
đắc ý, chỉ bằng mấy tên này đã nghĩ muốn tính mạng của nảng, xem ra thật sự lão
không đem chuyện mình là Xà Thần chuyển thế để ở trong lòng. Có lẽ lão đoán
rằng cái gọi là Xà Thần chuyển thế căn bản chỉ là giả.
Dạ
Thần mấp máy môi, tin tức này là do Cửu nhi sử dụng pháp thuật đạt được, như
vậy tám chín phần mười là không lầm đi, chỉ là Thu Mạc Ngôn vì sao phải bảo
người ta ám sát Cửu nhi? Là ai cho lão lá gan lớn như vậy dám phạm thượng ? Ám
sát Hoàng hậu chính là tử tội tru di cửu tộc.
"Cửu
nhi, hiện tại nên làm thế nào?" Mặc kệ lão ta là xuất phát từ nguyên nhân
cùng mục đích như thế nào, nếu lão ta dám thương tổn Cửu nhi, hắn cũng sẽ không
chú ý tới thân phận nguyên lão hai triều của lão. Bất quá bây giờ hắc y nhân
toàn bộ đã chết, cũng không có chứng cớ chứng minh lão chính là kẻ chủ sự phía sau.
Xem ra phải nghĩ biện pháp khác mới được.
Lãnh
Loan Loan nhếch môi cười, nàng hiện tại thật ra muốn chơi một trò chơi.
"Thần,
chúng ta chơi một trò chơi đi."
Ngẩng
đầu, đôi mắt đen như bảo thạch xẹt qua quỷ dị quang mang. Phấn môi ngoéo một
cái, khóe miệng nở rộ nụ cười tà tứ rồi lại ma mị.
"Trò
chơi gì?" Dạ Thần nhìn nụ cười tà cùng mỹ của Lãnh Loan Loan, kìm lòng
không được hỏi.
"Trá
thương."
"Trá
thương?" Dạ Thần đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ.
"Cửu
nhi nói là nàng giả bị thương để lão già đó cho là kế hoạch của mình đã thành
công một nửa, sau đó để cho lão lơi lỏng là lúc tự động lộ ra chân tướng?"
"Ừ."
Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, đôi mắt híp lại, trong khe mắt hẹp dài tràn đầy
tính kế quang mang. "Phải là trọng thương, thậm chí để cho lão cho rằng ta
đã sắp đi đời nhà ma rồi."
"Việc
này ——" muốn cho Cửu nhi giả bộ dáng trọng thương sắp chết, hắn không nỡ.
Lãnh
Loan Loan cong cong môi, ý cười càng sâu.
"Muốn
diễn tuồng tự nhiên phải diễn như thật, chẳng những ta phải giả trọng thương cơ
hồ không thể trị được, hơn nữa vừa vặn mấy thị vệ kia cũng có thể lợi
dụng."
"Bọn
họ?"
"Tuyên
bố với bên ngoài bọn họ là vì bảo vệ chúng ta mới bị ngạt đồ giết chết, mà ngạt
đồ đã bị chàng tru diệt. Dạng này thì không có nhân chứng, lão sẽ càng thêm yên
tâm, sẽ không sinh nghi."
"Được."
Dạ Thần gật gật đầu, trong tử đồng cũng xẹt qua ý cười lãnh lệ.
"Để
chúng ta bồi hắn diễn một vở tuồng đi." Kẻ cả gan dám đả thương Cửu nhi,
hắn gặp thần sát thần, gặp ma diệt ma.
Lãnh
Loan Loan nhướng nhướng mày, đột nhiên quay người lại hướng tới chỗ nào đó thản
nhiên nói:
"Xuất
hiện đi."
Dạ
Thần bị lời của nàng làm cả kinh, nghĩ đến lại là tên thích khách nào đó. Tiếp
đó khi hắn cầm nhuyễn kiếm trên tay, nhìn theo tầm mắt Lãnh Loan Loan thì lại
thấy một thân ảnh màu trắng xuất hiện. Thì ra lại là một con Tuyết Hồ, Tuyết Hồ
kia có một đôi mắt xanh thẳm hiếm có, trong suốt tựa như hai dòng biển. Toàn
thân lông trắng như tuyết, còn sáng bóng. Chẳng lẽ con hồ này con hồ trước đó
bọn hắn đã phát hiện thấy sao?
"Ta
nói ngươi đi theo phía sau ta, là muốn làm con mồi tự động đưa tới cửa cho ta
sao?" Lãnh Loan Loan nhìn con Tuyết Hồ nhíu mày nói, từ lúc nãy nàng đã
phát hiện con Tuyết Hồ này luôn ở chung quanh nàng. Thế nhưng nàng không để ý
tới nó, lại không nghĩ rằng nó cư nhiên vẫn đi theo đến bây giờ.
"Còn
có ——" lãnh mâu lướt qua Tuyết Hồ, nhìn vào trong cặp mắt xanh thẳm kia. "Ta
không thích nói chuyện với một con hồ ly, ngươi tốt nhất thay đổi trang phục
chút đi." Nhìn xem nhân thân Tuyết Hồ này đến tột cùng là cái dạng gì?
"Cửu
nhi, nàng là nói nó?"
Dạ
Thần nhìn Lãnh Loan Loan, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía con hồ ly kia. Vậy con
Tuyết Hồ này cũng là hồ yêu sao?
"Ngươi
quả nhiên có ý tứ."
Con
hồ ly đột nhiên mở miệng, sau đó đầu hồ ly hơi lay động. Một trận khói trắng qua
đi, một thiếu niên quần áo bạch y nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt bọn họ. Ngũ
quan không tuấn mỹ giống với Dạ Thần tà mị, cũng không có cao quý của hắn. Hồ
thiếu niên này nghiêng về âm nhu, môi hồng răng trắng, vóc người cao lớn hơi
gầy, cặp mắt màu lam kia giống như có thể câu hồn, mang theo ba phần tà khí,
bảy phần mỵ khí.
"Quả
nhiên là hồ ly tinh."
Lãnh
Loan Loan sau khi nhìn thấy nhân thân hồ ly hóa thân, chỉ vén môi, thản
nhiên phun ra vài từ, tổng kết ấn tượng đối
với hắn. Mọi người nói hồ ly tinh xinh đẹp câu hồn, nhưng không nghĩ tới nguyên
bản nam nhân cũng vậy, xem bộ dáng kia, rõ ràng chính là một tiểu thụ. Làm cho
người ta nhìn thấy sắc tâm sẽ nổi lên, đương nhiên ngoại trừ nàng, hắn không
phải là loại hợp ý nàng.
Trong
tử đồng của Dạ Thần sau khi nhìn đến Tuyết Hồ hóa thành thiếu niên cũng xẹt qua
một đạo kinh ngạc, tuy rằng dùng hồ ly tinh để hình dung một nam nhân là có
chút kỳ quái, bất quá hắn thật đồng ý với câu nói của Lãnh Loan Loan, thiếu
niên này xác thực chính là một bộ dạng hồ ly tinh, nhưng hắn ta quả thật chính là
hồ ly tinh. Chỉ là hồ ly tinh này không phải 'hồ ly tinh' kia.
Thiếu
niên nghe thấy câu nói của Lãnh Loan Loan, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi. Có ý gì?
Ở trong miệng nhân loại nói hồ ly tinh bình thường đều không phải là lời khen,
chẳng lẽ nàng cũng xem thường chính mình? Cho là mình toàn thân hôi thối sao?
"Ngươi
có ý gì?" Trầm mặt, hắn trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan.
"Không
có ý gì, ngươi không phải là hồ ly tinh sao?" Lãnh Loan Loan liếc xéo hắn
một cái, sau đó khi thiếu niên còn chưa kịp phản ứng thì lại hỏi:
"Ngươi
tên là gì?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét