Ánh nắng tươi sáng, bóng cây đong đưa.
Ánh
nắng nhàn nhạt xuyên qua rừng cây, rơi xuống những tán lá lay động trong rừng, từng
chùm từng chùm ánh sáng, giống như có vô số cát bụi đang bay lượn.
Một
chiếc xe ngựa tinh xảo mà hoa lệ chạy trên đường rừng, đánh xe chính là một nam
một nữ, nam tử có cặp mắt đỏ rực, một đầu tóc đen như mực khoác ngang vai, một
thân cẩm y tối màu, mép ống tay áo được khảm màu vàng, ngũ quan thâm thúy lập
thể, khuôn mặt tuấn mỹ như yêu nghiệt. Cả người tản ra khí chất lãnh đạm cùng
tôn quý, thật sự không giống như một người đánh xe; nữ tử một thân bạch y nhẹ
nhàng, tóc mượt như mây, dung mạo như hoa, làn da như ngọc, rất xứng là tuyệt
sắc giai nhân. Hai người nam nữ tuấn mỹ phi phàm như vậy cư nhiên đang đánh xe,
thật sự làm cho người ta tò mò bên trong kiệu đến tột cùng là người như thế nào?
Đột
nhiên, màn che bên thân kiệu được vén lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu
ngọc mài. Đôi mắt tựa như sao, mũi ngọc môi hoa, mặt tròn mũm mĩm, nhưng mâu
quang lại rất sắc bén, tuyệt không giống hài đồng.
Ở
phía sau nữ oa là một vị thiếu niên tuấn mỹ vô song, một thân lam bào có quấn
kim tuyến ở viền áo, sợi tóc mềm mại từ trên trán rủ xuống, đôi mắt xanh thâm
thúy mà hẹp dài, thần thái phi dương, có thể nhìn ra hắn là thiếu niên có tính
tình nóng nảy.
"Bên
ngoài thực im lặng, ngươi nói chúng ta có thể gặp ăn cướp không ?"
Lãnh
Loan Loan buông màn kiệu xuống, quay lại ngước đầu nhỏ lên hỏi Lãnh Huyền Minh.
Trong rất nhiều cuốn tiểu thuyết đều nhắc tới gặp phải sơn tặc, không biết bọn
họ có thể có ‘ may mắn ’ như vậy hay không?
"Gặp
được thì tốt." Lãnh Huyền Minh nhướng nhướng mày kiếm anh khí, đôi môi khêu
gợi nhếch lên, lộ ra nụ cười tà tứ. "Bản thái tử vừa vặn đói bụng, sẽ một
ngụm nuốt bọn chúng."
Lãnh
Loan Loan chỉ kém một đầu đầy hắc tuyến, Lãnh Huyền Minh này thật đúng là đem
mấy chữ này để trên đầu môi sao?
Lộc
cộc lộc cộc ——
Bánh
xe ngựa nghiền qua nhánh cây khô trên mặt đất, tiếp tục chạy về phía trước.
Đột
nhiên, khí tức trong không khí tựa hồ có dao động.
Phía
trước xe, Kiếm Ngâm cùng Thủy Dao thân thể đồng thời căng thẳng hẳn lên. Hai
người liếc nhau, đều biết có nguy hiểm đang tiếp cận, nhưng vẫn bất động thanh
sắc tiếp tục điều khiển xe ngựa.
Trong
xe, Lãnh Loan Loan làm ổ trong lòng Lãnh Huyền Minh, đầu nhỏ gối lên lồng ngực
rộng lớn của hắn, khi cảm giác được dao động khác thường kia thì ánh mắt đen
láy xẹt qua một đạo quỷ dị quang mang, phấn môi gợi lên lộ ra nụ cười tà. Bàn
tay nhỏ bé mềm mại vỗ vỗ Lãnh Huyền Minh, không cho hắn đem lạc thú đã đưa tới
cửa đuổi đi.
Một
lát sau, vào lúc xe ngựa sắp băng qua rừng rậm. Chỉ nghe ‘ keng ’ một tiếng, một đạo bạch sắc quang mang hướng Kiếm
Ngâm ở trước xe ngựa bắn tới. Thì ra mục tiêu của bọn chúng cư nhiên không phải
Lãnh Loan Loan, mà là Kiếm Ngâm.
Kiếm
Ngâm huyết đồng chợt lóe, vươn tay 'phanh'
một tiếng đem đạo bạch sắc quang mang kia cản lại. Đồng thời, Thủy Dao
cũng điều khiển xe ngựa ngừng lại, bởi vì con đường trước xe ngựa đã bị vài
người ngăn cản.
"Làm
sao vậy?" Lãnh Loan Loan ở trong xe hỏi, đương nhiên nàng cùng Lãnh Huyền
Minh cũng đã nghe được động tĩnh bên ngoài. Nhưng không có động tác nào, nàng
vẫn như cũ thoải mái dựa vào trong ngực Lãnh Huyền Minh, hưởng thụ cái gối ngủ
thiên nhiên.
"Chủ
tử, có mấy người cản xe ngựa của chúng ta."
Giọng
nói thanh lãnh của Thủy Dao vang lên ở bên ngoài, thủy mâu nhìn thẳng vào bóng
dáng của mấy người kia. Trong đó cầm đầu là một gã nam tử mặc y bào màu xám tro,
thắt lưng mang đai ngọc màu trắng. Chỉ thấy tóc hắn là màu bạc, cặp mắt cũng
là màu bạc, sâu kín, lóe ra lãnh quang.
"Đá
cản đường?" Lãnh Loan Loan giọng nói mang theo vẻ non nớt lại rất khẽ, tựa
như lông vũ không có trọng lượng. "Mang nó đi là được." Lời nói ra
lại tuyệt đối nguy hiểm.
Mấy
tên nam tử ngăn cản bọn họ lại chỉ nhíu mày, nam tử cầm đầu đôi mắt bạc hẹp
dài chỉ yên lặng nhìn Kiếm Ngâm, sau đó khẽ
nhấc môi:
"Ngâm
vương tử, đã lâu không gặp."
Kiếm
Ngâm tại lúc mấy nam nhân này xuất hiện thì sắc mặt đã đại biến, hiện tại lại nghe
đến một tiếng Ngâm vương tử của hắn ta, cả người đều tản mát ra một loại khí tức
băng lãnh, huyết đồng cũng thẳng tắp chống lại ngân đồng của hắn, băng lãnh nói:
"Ngân
Lang, ta nói rồi tái kiến sẽ là ngày chết của ngươi."
Nghe
thấy câu nói của Kiếm Ngâm, Thủy Dao cùng Lãnh Loan Loan, Lãnh Huyền Minh ở trong
xe cũng đã minh bạch, nguyên lai người đến, không, nói chính xác hơn phải là mấy
con sói huyễn hóa thành hình người, chúng nó chính là kẻ thù của Kiếm Ngâm.
"Ha
ha ha. . . . . ."
Ngân Lang đột nhiên ngẩng đầu cười một cách
điên cuồng, ngay cả mấy người phía sau hắn cũng nhếch môi, châm biếm nhìn Kiếm
Ngâm. Tựa như đang cười nhạo hắn không biết lượng sức.
"Ngươi
cho là ngươi có thể giết được ta?" Ngân Lang ngừng cười, mắt bạc hẹp
dài mang theo tàn khốc nhìn Kiếm Ngâm,
mỗi một từ mỗi một câu đều đang nhục nhã hắn. "Vậy ngươi cho mình là vẫn còn
là vương tử cao cao tại thượng ở Lang cung sao? Ngươi a, hiện tại bất quá chỉ là
hạ nhân của kẻ khác, ngươi có bản lãnh gì có thể giết ta? Ta cho ngươi biết,
lần trước không giết chết ngươi, hôm nay ngươi đừng mơ tránh được một lần nữa."
Ngân
đồng cùng huyết đồng phanh một tiếng đụng nhau, trong không khí sấm sét xoẹt
xoẹt bùng lên hỏa hoa. Hai người đều có loại suy nghĩ muốn đối phương mất mạng,
dùng ánh mắt không ngừng chém giết.
Lời
của hắn ta giống như kim đâm vào trong lòng hắn, đúng vậy, hắn hiện tại đã
không còn là vương tử của Lang giới. Lang giới đã bị thúc phụ hắn chiếm lĩnh, ngay
cả phụ vương, mẫu hậu cũng bị ông ta dùng quỷ kế hãm hại, duy chỉ còn lại mình hắn.
Trong đầu xẹt qua từng màn từng màn huyết tinh, cảnh tượng tàn nhẫn, trong
huyết đồng ngưng kết thành băng.
"Rốt
cuộc là ngươi chết? Hay là ta mất mạng? Chúng ta thử xem thì biết."
Kiếm
Ngâm giương tay lên, phút chốc hạ xuống, một thanh bảo kiếm lóe ra hàn quang
xuất hiện trên tay hắn.
Ngân
Lang nhíu mày, áo bào giương lên, trên tay cũng xuất hiện một thanh kiếm sắc
bén.
Hai
người cầm lợi kiếm trong tay, mắt thấy muốn đánh nhau.
Đột
nhiên, cửa xe bị đẩy ra, Lãnh Huyền Minh ôm Lãnh Loan Loan đi ra:
"Chậm
đã ——"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét