Chương
44: Cường địch vững mạnh
Tử Vũ
lập tức phản ứng, không khỏi thầm mắng một tiếng, chỉ biết là Yêu giới có ngày
tháng riêng, lại không nghĩ rằng còn phân cái gì yêu lịch không yêu lịch, nàng
ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, quả thực đáng giận.
Giương
mắt nhìn cao cao tại thượng hộ quốc tứ tướng, vị trí của Liệt Thanh vẫn là trống
không, mặt mày vừa chuyển bắt lấy Phi Hổ nói: “Lục yêu, bạch tâm, là có ý tứ
gì?”
Phi Hổ
cũng không quay đầu lại thực rõ ràng nói: “Không biết.”
Tử Vũ
không khỏi mày hơi hơi nhăn lại, mắt nhìn Liệt Hỏa cùng Hách Liên trên lôi đài,
nhìn rồi lại nhìn, trong lúc nhất thời cũng không giải quyết được. Thật là, như
thế nào lại chọn thời điểm này chứ, lập tức một trảo bắt lấy Phi Hổ nói: “Ta đi
về trước, chờ Liệt Hỏa xong rồi, ngươi bảo hắn nhanh chút trở về.” Dứt lời,
cũng không quản Phi Hổ bộ dáng kinh ngạc, xoay người liền chui ra khỏi đám đông,
hướng Thanh Tương phủ chạy đi.
Thanh
Tương phủ, không có người, Tử Vũ tìm toàn bộ khắp nơi cũng không thấy ai cả, chỉ
có tiểu thỏ tử ở bụi hoa cần cù ăn cỏ xanh được xem như vật báu giấu trong tay
áo.
“Oa
Oa, người trong phủ đều đã đi đâu rồi?” Tử Vũ một phen nhắc tới Oa Oa, chống lại
cặp mắt hồng hồng của con thỏ nhỏ.
Oa Oa
trên móng vuốt ôm một phiến cỏ xanh, nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Ba ba ca ca
sau khi trở về, bọn họ ầm ỹ một trận, liền không thấy tăm hơi.”
Cãi
nhau? Bọn Bạch Dã cùng Liệt Thanh cãi nhau, vì cái gì? Bọn Bạch Dã cũng không
phải là người phạm thượng, nếu không phải ý kiến quá mức không đúng, làm sao có
thể dẫn tới cãi nhau, Tử Vũ hai mắt nhanh như chớp loạn chuyển, ôm lấy Oa Oa nói:
“Ba ba ca ca đi về hướng nào?”
Oa Oa
một bên buông cỏ xanh ra bắt lấy y phục Tử Vũ, một bên giơ móng vuốt lên chỉ về
một phương hướng nói: “Ba ba ca ca từ nơi đó bay đi.”
Tử Vũ
nhất thời ôm Oa Oa, rất nhanh viết lại hướng đi cho Liệt Hỏa, liền hướng phương
hướng kia đuổi theo. Liệt Thanh cư nhiên không đi cửa chính, mà dùng yêu lực rời
đi, cấp bách như thế, rốt cuộc là vì chuyện gì?
Không
biết mục đích Liệt Thanh là ở nơi nào, Tử Vũ dù sao ôm Oa Oa hướng tới một
phương hướng đuổi theo, đuổi cũng không đuổi kịp, chỉ có dựa vào vận khí, tuy rằng
nàng đến Yêu giới vận khí vẫn không làm sao tốt được, bất quá, đuổi theo còn có
hy vọng, không đuổi thì hy vọng gì cũng không có.
Càng
đuổi càng xa, mặt trời cũng dần dần hạ về tây, đường này vốn là đường vận hà,
không phải ra khỏi thành, cũng không phải chỗ gì quái dị, nàng có phải hay
không đuổi sai phương hướng.
Bên cạnh
đường vận hà là cây cối tươi tốt, một bát giác đình niên đại lâu đời đã thiếu mất
một giác, Tử Vũ xa xa nhìn lướt qua, trong đình cư nhiên có người, Tử Vũ nhất
thời lắc mình một cái chuyển vào trong rừng cây, khai mở năng lực che dấu hơi
thở được Bạch Y cấp, lặng yên không một tiếng động tiến tới bát giác đình. Nàng
nếu không nhìn lầm, thân ảnh thanh sắc ngọc đái kia, đúng là bộ y phục mà hôm
nay Liệt Thanh mặc tham dự học viện tế.
“Liệt
Thanh.” Tử Vũ vừa tiếp cận bát giác đình, chợt nghe một giọng nói thực trung
tính đột nhiên xuất hiện, trong mắt tìm kiếm, một bóng người đã thong thả hướng
Liệt Thanh đi tới, giống như từ khoảng không xuất hiện, tốc độ nhanh kinh người,
thân ảnh kia mới liếc mắt một cái khiến cho Tử Vũ đánh cái rùng mình, bóng lưng
quá lạnh.
Liệt
Thanh đầu cũng không quay lại vươn tay ra, Tử Vũ chỉ thấy hào quang hiện lên, một
trường thương màu tím đã ở trong tay Liệt Thanh, sát khí ngập trời xuất hiện,
ngay cả không khí chung quanh cũng giống như bị trói buộc. Rùng mình một cái, Tử
Vũ cách không xa, chỉ cảm thấy ngực một trận quay cuồng, yết hầu cư nhiên có chút
tanh, năng lực thật mạnh, cư nhiên chỉ là sát khí đã vô hình trung đả thương
người.
Người
tới như trước chậm rãi hướng Liệt Thanh đi đến, dáng người cao gầy, nếu không nhìn
chính diện thật sự không rõ ràng lắm là nam hay nữ, dường như không mảy may kinh
sợ vì sát khí của Liệt Thanh, lạnh lùng nói: “Muốn giết ta, chỉ bằng một mình ngươi,
ngươi thật đúng là đánh giá cao bản thân mình.”
Liệt
Thanh trầm giọng nói: “Vậy thử xem.”
Người
tới lạnh lùng cười, cước bộ như trước không ngừng tiến lên, một bên nói: “Mười
tám năm trước thiệt thòi ta sẽ không cam chịu, Liệt Thanh, nhi tử bất nam bất nữ
của ngươi cũng không tệ lắm chứ? Ta còn thật muốn nhìn xem Khuyển yêu tự tay ta
chế tạo ra, mười tám tuổi, không biết lớn lên trông như thế nào?”
Liệt
Thanh quay đầu lại, trường thương màu tím trong tay run lên, như cách tên chi
huyền bắn về phía người tới, người nọ lại giống như không nhìn thấy, như trước tiến
tới, hàn quang trường thương kia hiện ra ở đối diện vị trí mi tâm của hắn, trước
khi chạm vào liền bị mạnh mẽ bức lui về phía sau.
Tử Vũ
quá nhanh nhìn không thấy, chậm như vậy lại thấy rành mạch, trường thương màu
tím, không ngừng hơi hơi rung động, người này tuyệt đối so với Liệt Thanh còn
cường hơn.
“Bất
quá, ngươi coi như thực không tồi, tam tướng, cộng thêm thượng phá học viện mỗi
kẻ hai chiêu, ta còn thực chiếm không được ưu thế, để cho bọn họ bảo hộ nhi tử
của ngươi, Liệt Thanh, ngươi thật đúng là có tính toán a.” Âm thanh cười nhạo,
rõ ràng nghe qua mạn bất kinh tâm, lại làm cho người ta sợ hãi tận đáy lòng.
Liệt
Thanh chau mày, năm ngón tay nắm chặt lại, trường thương nháy mắt trở lại trong
tay Liệt Thanh, Liệt Thanh một tiếng cười lạnh, sát khí đầy người nhìn người tới,
trầm giọng nói: “Ta sớm biết ngươi hôm nay sẽ đến, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể
cho ngươi cơ hội như mười tám năm trước sao? Thời gian của ngươi không nhiều lắm,
ngươi muốn bắt nó, qua hôm nay, ngươi lại chờ mười tám năm nữa, mười tám năm
sau ai mạnh ai yếu còn chưa nói được.”
“Biết
ta chỉ có thời gian một ngày, cho nên lấy chính mình dụ dỗ ta đến đây, thật sự
là người cha tốt, thật sự là người cha tốt.” Người tới nói đến đây đột nhiên cười
ha ha, Tử Vũ nghe vào trong tai cả người đều sợ run lên, chỉ một tiếng cười khiến
cho nàng khí huyết quay cuồng. Nghe lén thật không phải là chuyện người bình
thường nên làm a.
“Cho
nên, lần này ta sẽ bất kể hết thảy hậu quả.” Tiếng nói vừa dứt, Tử Vũ chỉ cảm
thấy hoa mắt, chờ phục hồi tinh thần lại, hai thân ảnh đã quyện vào nhau, Liệt
Thanh tiếng rống giận dữ, tiếng xé gió điếc tai, cường đại yêu lực, khiến địa
bàn xung quanh đất đá bay mù trời.
Bát
giác đình bị một thương phá hủy, cây cối chung quanh bị bật gốc liên tiếp, mặt đất
liền giống như bàn cờ, bị yêu lực tung hoành cắt đến loạn thất bát tao, không
khí cơ hồ đều bắt đầu vặn vẹo.
Tử Vũ
nhất thời thầm kêu một tiếng không tốt, đem tiểu thỏ yêu bị dọa đến không nhẹ
nhét vào trong lòng, bò lết hướng trong rừng cây phía sau lui về. Tiến tới gần
là muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không phải là sống đủ rồi muốn toi mạng,
nàng còn chưa sống đủ a.
Mặt
trời chiều ngã về tây, kim quang rơi xuống, ánh sáng rực rỡ vạn phần mê người.
Tử Vũ
đang lúc bò lết về phía sau, đột nhiên nghe thấy Liệt Thanh rống to một tiếng: “Lục
Yêu, ngươi làm cái gì?” Tử Vũ nghe giọng nói Liệt Thanh hết sức lãnh khốc,
không khỏi vừa chật vật chạy trốn, vừa hướng Liệt Thanh nhìn lại.
Còn
không nhìn thấy rõ ràng thân ảnh Liệt Thanh, chỉ thấy chân trời một luồng lửa đỏ
nở rộ, màu sắc đẹp đẽ kia phủ lên cả một góc trời đều là hơi nóng, mà bên trên
lửa đỏ khói đặc cuồn cuộn, ùn ùn kéo đến, đó là phương hướng của Thanh Tương phủ.
Kẻ được
Liệt Thanh gọi là Lục Yêu kia, một tiếng cuồng tiếu nói: “Cái này tính là gì, Liệt
Thanh, ta nói cho ngươi một tin tốt, ta ở đây thì tứ đại yêu vương trước đã đi
tìm nhi tử của ngươi rồi, ngươi đoán là Yêu giới tam tướng ngươi lợi hại, hay
là Mộc giới tứ vương ta lợi hại, ha ha.”
Liệt
Thanh vừa nghe nhất thời cuồng nộ, Tử Vũ cũng là kinh hãi, còn chưa kịp gia tốc,
chỉ cảm thấy bình địa đất đá bay mù trời, mịt mù tăm tối, năng lực có thể phá hủy
hết thảy kia càng phát ra cuồn cuộn. Liệt Thanh rất tức giận, Tử Vũ nhất thời
thầm kêu một tiếng khổ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét