Núi
Cực Điên nằm ở nơi cao nhất của Xà Giới, cây cối rậm rì, quanh năm sương mù
lượn lờ, xa xa nhìn lại, ngọn núi như hòa vào trong tầng mây, hiểm địa cực kỳ.
Lãnh
Loan Loan không để ý đến sự phản đối của Xà Vương, Xà Hậu, chỉ dẫn theo hai
người Thủy Dao cùng Kiếm Ngâm tiến về núi Cực Điên. Thậm chí ngay cả Xà thái tử
cũng bị nàng lưu lại Xà cung, trong lúc nhất thời làm cho Xà Vương, Xà Hậu, Xà
thái tử vừa giận vừa lo. Thế nhưng Lãnh Loan Loan là người quyết đoán, nàng một
khi đã quyết định thì Đại La thần tiên cũng khó khiến nàng hồi tâm chuyển ý.
Chân
trời bắt đầu phiếm trắng, đa số con dân Xà giới vẫn còn say trong giấc mộng. Đoàn
người Lãnh Loan Loan liền khởi hành, vẫn là Thủy Dao cùng Kiếm Ngâm đánh xe
ngựa, thẳng đến dưới chân núi Cực Điên thì bọn họ mới xuống xe, một đường bay
vút lên. Trên đường đi thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót trùng kêu của những
loài không biết tên, còn có tiếng gầm của các loài dã thú, hòa quyện vào nhau, quả
thật âm u dị thường, khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đến
đỉnh núi Cực Điên, là một mảnh xanh um. Đại thụ che trời thẳng nhập vào mây
xanh. Dưới gốc cây cối là những loại cỏ nhỏ xanh biếc, những loại cỏ này dường
như nối liền với nhau tạo thành một thảm cỏ xanh ngăn ngắt. Ánh mặt trời từ
phía trên chọc thủng tầng mây, rơi xuống đỉnh núi, ánh sáng trong hồng phiếm
vàng kia đem cả ngọn núi nhuộm thành bức tranh sơn dầu tuyệt mỹ.
Lãnh
Loan Loan ba người không chú ý thưởng thức cảnh đẹp, dựa theo lời dặn của Xà
Vương một đường thẳng đến sơn động nơi có Linh quả sinh trưởng. Sơn động được
che đậy bên trong một tầng dây leo xanh ngắt, rất khó phát hiện. Sau khi vào
sơn động thì lại thông thoáng rộng mở, chỉ thấy động kia giống như một gian
phòng rộng rãi, trong động bích mọc đầy các loại cây cỏ hiếm quý, ở trên đỉnh
động bích lại có một khối lớn giả sơn đọng nước, thanh âm thanh thúy của những giọt
nước quanh quẩn trong sơn động. Dọc theo sơn động thẳng hướng mà đi, liền nhìn
thấy một cây đại thụ to lớn mọc trong hồ nước, đại thụ kia cũng không cao lắm,
ngược lại lại giống như một cây quất, trên cây lủng lẳng vài quả cây đỏ rực, tựa
như hỏa long, trong suốt óng ánh, rất mê
người.
"Kia
hẳn là Hỏa Long quả đi."
Lãnh
Loan Loan nâng đầu nhỏ lên, nhìn về phía mấy quả màu đỏ kia lẩm bẩm nói. Bất
quá thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là hình dáng trông rất ngon. Còn
có con mãng xà nghe nói thủ hộ Linh quả đâu rồi, sao lại chưa thấy chứ?
"Chủ
tử, thủ hạ đi hái Linh quả kia."
Thủy
Dao đôi mắt sáng ngời nhìn mấy quả Linh quả nói, lời vừa nói ra, thân ảnh màu
trắng đã lóe lên, chỉ thấy một đạo bạch quang xẹt qua, nàng đã hướng cây Linh
quả trong hồ kia bay vút tới.
Lãnh
Loan Loan cả kinh, mắt sắc nhìn thấy mặt hồ nổi lên gợn sóng. Trong lòng biết
tất có cổ quái, liền khẩn cấp quát:
"A
Dao, cẩn thận."
Chưa
dứt lời, chỉ nghe ào một tiếng. Nước trong hồ kia bắn lên cao mấy trượng, một con
Cự Mãng ngóc đầu dậy, giương cái mồm to đầy máu hướng Thủy Dao táp tới.
Thủy
Dao cả kinh, thân hình lật chuyển, tránh được xà công kích, lại bị nước bắn lên
thấm ướt toàn thân, đúng lúc này, con rắn kia lại mãnh liệt hướng nàng táp tới,
mắt thấy sẽ cắn trúng nàng.
"Thuộc
hạ đi giúp nàng."
Kiếm
Ngâm dứt lời, thân ảnh màu đen hướng Thủy Dao chạy tới. Một tay giơ lên, hướng
mãng xà phóng ra một đạo huyết sắc hào quang, một tay nhanh chóng kéo Thủy Dao,
thừa dịp lúc mãng xà bị hào quang che mắt, trở lại bên cạnh Lãnh Loan Loan.
"Các
ngươi không sao chứ?"
Lãnh
Loan Loan quan sát hai người, đã thấy Thủy Dao toàn thân chỉ bị ướt nhẹp, trên
người lại không có thương tổn. Kiếm Ngâm thì miễn bàn, không có bị thương,
trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Thế nhưng mới vừa rồi nhìn thấy hình ảnh Kiếm
Ngâm đi cứu Thủy Dao, trong đầu nàng lại lóe lên một suy nghĩ, có lẽ hai người
bọn họ cũng nên trở thành một đôi.
"Chúng
thuộc hạ không có việc gì." Thủy Dao lắc lắc đầu, tóc tai cùng y phục ướt
nhẹp đều ngoan ngoãn dán lên trán, lên người, thoạt nhìn có vài phần chật vật, nhưng
cũng đã không còn lãnh đạm như ngày thường, thoạt nhìn dễ thân cận hơn. Khi mắt
nàng vừa quét về phía Kiếm Ngâm thì trong đáy mắt xẹt qua một tia ngượng ngùng cực
kỳ nhanh rồi lại quay về bình tĩnh.
"Cám
ơn ngươi đã cứu ta."
"Không
có việc gì." Kiếm Ngâm lắc lắc đầu, ánh mắt lại không dừng ở trên người
nàng. Phi lễ chớ nhìn, hiện tại người Thủy Dao ướt nhẹp khiến cho đường cong hoàn
mỹ của cơ thể mỹ lệ đều lộ ra, không khác gì không mặc.
Lãnh
Loan Loan nhìn biểu tình hai người, trong lòng càng chắc chắc sau này nhất định
phải tác hợp hai người thành một đôi.
"Chủ
tử, Cự Mãng này canh giữ ở trong hồ, chỉ sợ muốn lấy Linh quả không dễ dàng như
vậy."
Kiếm
Ngâm hiển nhiên không biết tiểu chủ nhân của mình hiện tại đã đánh chủ ý lên
hắn cùng Thủy Dao, chỉ nhíu lại tuấn mi nhìn cái đầu mãng xà đang nổi lên trong
hồ, xuy xuy thè lưỡi nói.
Lãnh
Loan Loan khẽ gật đầu, mắt đen đánh giá Cự Mãng bảo hộ Linh quả kia. Phải nói
hình thể con rắn này cùng Tiểu Hoàng chính là bất phân cao thấp, bất đồng là,
mắt Tiểu Hoàng tuy thị huyết, nhưng khi đối mặt với Lãnh Loan Loan lại dịu
ngoan khác thường. Nhưng Cự Mãng này chẳng những có được cặp mắt xanh như biển,
trong mắt kia còn không có nửa điểm độ ấm, tựa hồ như một con rắn máy được chế
tạo ra, chỉ biết canh giữ ở đáy hồ, một khi có người muốn hái Linh quả, liền
không chút do dự từ trong hồ nổi lên, lấy đi mạng người. Nó, dường như không có
tình cảm!
Cự
Mãng không hề động, một đôi mắt lam cũng thẳng tắp nhìn mấy người Lãnh Loan
Loan như thế. Đứng đối diện nhau, nước trong sơn động tí tách tí tách rơi xuống
mặt đất, khiến cho mặt đất hơi trũng xuống thành vũng nước nho nhỏ. Linh quả
vẫn như cũ lủng lẳng trên cây, không biết bởi vì bọn chúng mà lại dấy lên một
hồi gió tanh mưa máu.
Lãnh
Loan Loan nhìn thẳng vào cặp mắt màu lam cực đại kia, phấn môi nhếch lên lộ ra
một chút tựa tiếu phi tiếu. Nàng cũng không tin không đấu lại con Cự Mãng được
bố trí này, lão thần quan kia không phải nói nàng là Xà Thần chuyển thế sao? Thân
ảnh nho nhỏ nhoáng lên một cái, lửa đỏ la quần giống như một đạo hỏa diễm hướng
Cự Mãng bay vút tới.
"Chủ
tử ——"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét