Lãnh
Loan Loan cảm giác được Dạ Thần cứng ngắc, đảo cặp mắt trắng dã. Không phủ
nhận, nàng đích xác không thích bị giam ở trong lồng, nhưng hoàng cung này có
thể khóa trụ nàng sao? Hừ, không có thứ gì có thể trói buộc nàng được. Nàng nếu
muốn đi, bất cứ lúc nào cũng có thể; nàng nếu cao hứng, hoàng cung cũng có thể
biến thành một trò chơi. . . . . .
"Ai
nói ta là bị giam ở trong lồng, ta cao hứng, không cần dùng suy nghĩ của ngươi
áp đặt trên người khác."
Lãnh
Loan Loan không chút do dự lựa chọn nam nhân bảo hộ chính mình, đương nhiên,
người của chính mình không bảo bọc mình, thì ai bảo bọc (*). Về phần người
khác, quản bọn họ là muốn tìm chết.
(*):
Nguyên văn tiếng hán là 罩, có nghĩa là lồng mà cũng có nghĩa là bảo bọc.
Dạ
Thần trong tử nhãn lộ ra ý cười, lời nói của Lãnh Loan Loan làm cho hắn thực
hưởng thụ, cũng rất cảm động. Kỳ thật hắn vốn là lo lắng Cửu nhi sẽ chán ghét
hoàng cung này. Có lẽ trong mắt những người khác, hoàng cung tượng trưng cho quyền
thế, phú quý, thế nhưng chỉ có người tại nơi này mới biết được, trong hoàng
thành rộng lớn như thế này rốt cuộc có bao nhiêu thê lương. Ở đây không có chân
tâm, có chỉ có minh tranh ám đấu, chỉ có huyết tinh giết chóc, cái gọi là chân
tình quý giá, lại là trở ngại. . . . . .
Hắn
sợ Cửu nhi sẽ bởi vì nơi này u ám, lạnh lẽo mà rời bỏ mình, thế nhưng bây giờ
nàng đang bảo vệ mình. Không chút do dự, đôi mắt nhìn thân hình nho nhỏ của
nàng, trong lòng tràn đầy cảm động. Có lẽ lúc trước đáp ứng lập nàng làm Thái
Tử Phi, nguyên chính là bị tính cách thẳng thắn của Cửu nhi hấp dẫn đi. Phần không
hề cố kỵ, tùy tâm sở dục kia chính là thái độ hắn vẫn luôn khát vọng nhưng
không cách nào làm được. Bởi vì hắn có quá nhiều trách nhiệm, mỗi khi làm
chuyện gì đều phải lo lắng đến thân phận, phải nghĩ đến giang sơn, càng phải
nghĩ đến bách tính thiên hạ. . . . . .
Văn
Nhân Tiêu sửng sốt, hảo tâm của hắn lại bị xem như gan lừa phế thải. Bất quá,
hắn cong cong môi, nghĩ tới nàng cùng chính mình xuất cung, tự nhiên là muốn
nàng giữ ở bên người, cũng không hoàn toàn là vì suy nghĩ cho nàng. A, nhìn
nàng bộ dáng hiện tại như vậy, đối với nàng càng cảm thấy hứng thú. Nếu nàng
cũng có thể bảo vệ chính mình như vậy, hẳn là một chuyện khá thú vị!
"Nếu
tiểu Hoàng hậu không lĩnh tình, bản giáo chủ tự nhiên cũng không nên nhiều lời."
Nghe
thấy Văn Nhân Tiêu nói như vậy, Lãnh Loan Loan chỉ nhếch nhếch môi, chuyện của mình
vốn không có liên can tới hắn.
Nhưng
Dạ Thần lại không yên tâm, trực giác nói cho hắn biết Văn Nhân Tiêu này chắc chắn
sẽ không dễ dàng buông tha như vậy. Chỉ sợ nam tử quái đản vì đạt được mục đích
không từ thủ đoạn này ngày sau còn có thể lại theo chân bọn họ dây dưa, hắn
nhất định phải đề phòng, để tránh Cửu nhi bị hắn ta mang đi.
Văn
Nhân Tiêu nhìn Dạ Thần phòng bị, thực cảm thấy buồn cười. Nếu hắn thật muốn bắt
đi Lãnh Loan Loan, có rất nhiều thủ đoạn. Thái tử này muốn phòng liền đề phòng
được sao? Môi mỏng gợi lên, tà tứ cùng khiêu khích vạn phần nhìn Dạ Thần.
"Giáo
chủ, lễ vật đã tặng, trẫm sẽ không lưu ngươi nữa."
Dạ
Thần không muốn để cho hắn ta tiếp tục ở cùng một phòng với Lãnh Loan Loan, ánh
mắt tà khí như vậy thật sự khiến người ta nhìn thấy mà không thoải mái chút
nào. Lúc này không chút khách khí đuổi người.
"Được
rồi." Văn Nhân Tiêu quả thực đứng lên, hướng tới hai người khẽ gật đầu. "Một
khi đã như vậy, tại hạ liền cáo từ trước." Bất quá, bọn họ còn có thể lại
đến.
"Người
đâu." Dạ Thần mắt nhìn Văn Nhân Tiêu, thản nhiên kêu.
"Tham
kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."
Thái giám tùy tùng của Dạ Thần khi nhìn đến
một hồng y, một hắc y nam tử xa lạ thì
sửng sốt.
"Tiễn
hai vị công tử xuất cung." Dạ Thần khoát tay áo, phân phó nói.
"Vâng"
thái giám áp chế nghi hoặc trong lòng, hai gã công tử này vào đây bằng cách nào?
Như thế nào lại chưa thấy qua? Xoay người hướng tới Văn Nhân Tiêu, Tả Dực vươn
tay, làm tư thế mời.
"Hai
vị công tử, mời."
Văn
Nhân Tiêu nhướng nhướng mày, hướng tới Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần ý vị sâu xa phác
thảo môi cười.
"Chờ
mong lần sau gặp mặt."
Nói
xong, không đợi phản ứng của hai người. Một đỏ một đen thân ảnh nhoáng lên một
cái, đã bay vút ra ngoài điện, thi triển khinh công leo tường mà đi.
"Hoàng
thượng ——" thái giám trợn tròn mắt, hai kẻ này cư nhiên cứ như vậy đi,
thái độ cũng quá càn rỡ. "Nô tài cũng nên phái người đuổi theo." Đối với
Hoàng thượng, Hoàng hậu vô lễ, khẳng định phải trị tội.
"Không
cần đuổi theo, ngươi trước lui xuống." Dạ Thần hướng tới thái giám phất
phất tay.
"Dạ,
nô tài cáo lui." Thái giám lui trở về.
Đợi
sau khi thái giám rời đi, Lãnh Loan Loan lại từ trên đầu gối Dạ Thần leo lên long
tháp nằm.
"Cửu
nhi, nàng thật sự sẽ không rời khỏi hoàng cung sao?" Dạ Thần hướng tới
Thủy Dao cùng tuyết lang phất phất tay, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng Lãnh
Loan Loan hai người. Tuy rằng nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, thế nhưng
hắn vẫn như cũ có chút bận tâm.
"Sẽ."
Lãnh Loan Loan không chút do dự đáp.
Dạ
Thần trong lòng trầm xuống, thật lâu sau, khóe miệng kéo ra một nụ cười khổ.
Quả nhiên, nàng không phải là loại người cam nguyện ở trong hoàng cung lạnh lẽo
này tới già.
Không
nghe thấy âm thanh của Dạ Thần, Lãnh Loan Loan ngước đầu nhỏ nhìn lên. Liền
thấy hắn đầy mặt mất mát, đảo cặp mắt trắng dã, không cần đoán, nàng cũng biết
nam nhân này đang suy nghĩ gì. Mặc dù biết hắn luyến tiếc chính mình rời đi, trong
lòng trộm vui. Thế nhưng nàng vẫn phải làm cho hắn hiểu được ý tứ của mình, mà
không phải ở nơi này phỏng đoán lung tung.
"Ta
sẽ rời khỏi hoàng cung, nhưng là sẽ mang chàng cùng đi." Lãnh Loan Loan thân
thể nho nhỏ lại làm ổ trong lòng Dạ Thần, cảm giác được thân mình hắn chấn động
một chút, nhịn không được lặng lẽ mím môi cười trộm.
"Có
ý tứ gì?" Dạ Thần nâng lên đầu nhỏ của nàng, cặp mắt tím cấp bách hỏi.
"Ngốc
a." Lãnh Loan Loan tức giận vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại vỗ đầu hắn, "Chàng
có phải hay không xem tấu chương nhiều, biến ngốc không. Chẳng lẽ chàng không
có khả năng xuất cung sao?" Làm ơn đi, bọn hắn bây giờ là Hoàng đế, Hoàng
hậu, có ai dám quản bọn hắn. Chúng ta muốn xuất cung thì xuất cung, muốn hồi
cung liền thì cung, rất thoải mái a.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét