6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 131

Chương 131: Cừu nhân đỏ mắt gặp lại ( hạ ) 

Lạc Vương nhẫn nhịn khí, cuối cùng nhìn Kiếm Ngâm hỏi:

"Bọn họ đến tột cùng là ai?"

Kiếm Ngâm lại là mắt lạnh nhìn ông ta, mím môi không lên tiếng.

Lãnh Loan Loan nhìn Lạc Vương nếu ở hiện đại cũng coi như khốc nam này, phấn môi kẽ nhếch lên, trên khuôn mặt trắng noãn kia là vẻ mặt cao ngạo, tôn kính:

"Ta là chủ tử Kiếm Ngâm."

"Cái gì?" Lạc Vương sửng sốt, đôi mắt hẹp dài nhìn Lãnh Loan Loan, hiển nhiên không đoán được tiểu nữ oa này cư nhiên nói nàng là chủ tử Kiếm Ngâm? Mâu quang lóe lóe, tuy rằng nữ oa này khí độ phi phàm, thế nhưng Kiếm Ngâm lại là cao ngạo từ trước đến nay, nàng đến tột cùng có bản lĩnh gì có thể khiến nó cam tâm nhận chủ?

"Tiểu cô nương đang nói đùa sao?"

Trên mặt ông ta mang theo nụ cười xa cách, trong lòng lại càng thêm đề phòng. Nếu nữ oa này thật sự là chủ tử Kiếm Ngâm, như vậy bọn chúng lần này trở về chỉ sợ có mục đích, nói không chừng chính là bọn người đánh tiên phong, trong bóng tối còn ẩn núp không ít địch nhân. Hai bàn tay ở dưới cẩm bào màu vàng nắm lại, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.

"Ta không hay nói đùa, ta nghĩ trong lòng ngươi hẳn là đã rõ." Lãnh Loan Loan chỉ nhíu nhíu lông mày khéo léo liếc xéo ông một cái, nhưng vẻ mặt băng lãnh đó lại khiến cho Lạc Vương bị chấn động.

"Chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, thỉnh thu hồi vẻ mặt dối trá của ngươi đi. Hôm nay chúng ta là báo thù cho Kiếm Ngâm." Lãnh Loan Loan không muốn lãng phí thời gian, sớm một chút giải quyết vấn đề, nàng sớm một chút hồi Xà giới tìm Linh quả trở về tìm Thần.

"Báo thù? Ha ha ha. . . . . ." Lời nói trực tiếp của Lãnh Loan Loan lại làm Lạc Vương lột bỏ vẻ ngụy trang, bạc thần lãnh tình nhếch lên phun ra một tràng cười châm chọc. Đôi mắt hẹp dài đảo qua đám người Lãnh Loan Loan, lệ quang trong mắt lóe ra:

"Bằng mấy người các ngươi cũng muốn tìm bổn vương báo thù sao?"

"Ngươi tính cái gì Vương? Lang Vương là phụ hoàng Kiếm Ngâm, ngươi bất quá chỉ là tên tiểu nhân có dã tâm cướp ngôi vị Hoàng đế." Lãnh Loan Loan cũng không tức giận, miệng nhếch lên, lạnh lùng đáp lễ hắn.

Tiếng cười của Lạc Vương ở trong lời nói của nàng ngưng kết lại, hung hăng trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan, sắc mặt khó coi đến lợi hại, hắn ghét nhất có người sau lưng nghị luận thủ đoạn hắn đạt được ngôi vị Hoàng đế.

"Nói ngươi dã tâm vẫn còn là dễ nghe, ở bản thái tử xem ra, ngươi chính là tên trộm đồ của người khác, cường đạo. . . . . ." Lãnh Huyền Minh cũng nhìn không thuận mắt lão già mặc kim bào này, châm chọc trào phúng tiếp lời.

"Lớn mật, cư nhiên dám bất kính với Vương thượng."

Hắc y thị vệ bên cạnh Lạc Vương tức giận trừng mắt nhìn Lãnh Huyền Minh, phút chốc bảo kiếm xuất vỏ, thanh kiếm cầm trong tay lóe ra  hàn quang chĩa vào Lãnh Huyền Minh.

Lãnh Huyền Minh bích mâu híp lại, hừ, cư nhiên dám cầm kiếm chĩa vào hắn, chán sống. Tay phải ôm Lãnh Loan Loan vọt ra, phút chốc, ngón tay bắn ra, một đạo hồng quang hướng hắc y thị vệ kia lủi tới.

Lạc Vương mắt híp híp, hiện tại xem ra những kẻ này cư nhiên không phải nhân loại bình thường. Tay áo bào màu vàng giương lên, ngăn lại hồng quang Lãnh Huyền Minh phóng ra, cũng làm cho hắc y thị vệ kia nhặt lại cái mạng nhỏ.

"Có bản lĩnh." Lãnh Huyền Minh lạnh lùng nói, mâu quang đột nhiên chuyển hướng về phía đám Ngân Lang bị đá trên mặt đất. Hơi híp mắt, ngân quang xẹt qua đáy mắt, hắn không chút lưu tình đem pháp lực thi triển trên thân bọn người Ngân Lang. Nguyên bản bọn chúng đang bị trói liền như bị trúng cổ, phút chốc đứng dậy, chỉ nghe đến xoạt xoạt hai tiếng, dây thừng trói bọn chúng cư nhiên đứt ra, con ngươi dường như không có bất kỳ sắc thái nào, ngưng đọng trừng mắt nhìn đám người Lạc Vương, giống như bị khống chế hướng mấy hắc y nhân kia đánh tới.

Hắc y nhân sửng sốt, sau đó là một trận kêu thét tê tâm liệt phế. Đã thấy đám người Ngân Lang giống như nổi điên hướng tới bọn họ điên cuồng hét lên, mấy tên hắc y nhân cư nhiên không biết làm sao với đám người đang phát cuồng này, rất nhanh, mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, làm địa phương nguyên bản trong lành bị lên nhiễm một tầng bóng ma. . . . . .

Kiếm Ngâm nhìn đám Ngân Lang điên cuồng thì sửng sốt, sau đó hai tay khoanh trước ngực, đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt nhìn. Đây là kết cục phản bội tình bằng hữu của hắn, xứng đáng!

Lạc Vương ý cười trong mắt không thấy đâu, nhìn vào không thể biết được, chỉ biết là đám Ngân Lang đang cắn xé thủ hạ, đối với đám người Lãnh Huyền Minh càng thêm không dám khinh thường.

"Các ngươi đến tột cùng là ai?"

"Kẻ này đúng là không đầu óc, đã nói là chủ tử Kiếm Ngâm mà." Lãnh Loan Loan cũng không bình tĩnh, nhìn máu tanh trước mắt khiến địa phương mỹ lệ này ô nhiễm thật đúng là chuyện không thoải mái.

"Tới đi, ngươi là tự vẫn tạ tội, hay là muốn để cho Kiếm Ngâm tự mình động thủ."

Nàng uốn tại trong lòng Lãnh Huyền Minh, hơi ngẩng đầu nhỏ lên, giống như một vị tiểu nữ Vương bễ nghễ thiên hạ. Hào quang trong đôi mắt trong suốt kia giống như ánh mặt trời lóa mắt, lại giống như băng sơn lãnh liệt.

"Tiểu oa nhi đừng vội quá cuồng vọng." Lời nói của Lãnh Loan Loan không thể nghi ngờ là đang khiêu chiến tôn nghiêm Lạc Vương, gương mặt lãnh khốc bỗng nhiên trầm xuống. Chậm rãi nhấc môi, lạnh lùng nói.

"Ai sống ai chết, còn chưa biết được."

Nói xong, giơ tay lên, chỉ nghe xung quanh truyền đến một trận âm thanh hú hú tác tác, nhìn lại, toàn bộ bốn phía thiên giai (cầu thang trời) cư nhiên xuất hiện mấy trăm con sói, mỗi một con đều dũng mãnh hung hãn, mắt sói lóe ra sâu kín quang mang, chằm chằm nhìn vào đám người Lãnh Loan Loan, bao vây bọn họ lại.

Lạc Vương thần sắc có chút đắc ý nhìn bọn người Lãnh Loan Loan, tay hướng tới bầy sói bốn phía giơ lên.

"Ta nghĩ bọn chúng thực nguyện ý có vài vị đây làm thức ăn."

"Ha ha ha ha. . . . . ."

Nhưng không ngờ, mấy người Lãnh Loan Loan lại không bị bầy sói chợt xuất hiện này hù sợ. Ngược lại nhếch môi nở nụ cười, hơn nữa Lãnh Huyền Minh cùng Lãnh Loan Loan tươi cười kỳ quái nhất, tựa hồ là đang cười nhạo Lạc Vương.

"Cười cái gì?" Lạc Vương nhíu mày, bọn sói này đều là những con sói hung mãnh nhất trong đàn Tuyết Lang, nanh sói bén nhọn, hành động như tia chớp, hung mãnh dị thường, nhưng hai tên này cư nhiên không có một chút sợ hãi, đến tột cùng là vì sao?

"Ngươi cho là bằng chúng nó có thể làm gi chúng ta sao?"

Độ cong nơi khóe môi Lãnh Loan Loan càng sâu hơn, mắt đen liếc xéo Lạc Vương, tựa tiếu phi tiếu.

Bị nàng vừa nói như thế, trong lòng Lạc Vương có chút sợ hãi, sẽ không phải tiểu nữ oa này sớm có chuẩn bị gì đi? Nhưng nhìn đến một bên Kiếm Ngâm nhìn ông ta với ánh mắt hận thù, ông ta biết lần này nếu như không diệt trừ nó, người chết chính là mình. Vừa nghĩ như thế, tức khắc tâm liền vượt qua, vung tay lên, quát:

"Giết bọn chúng cho ta."

Lãnh Loan Loan ngẩng đầu cùng Lãnh Huyền Minh liếc nhau, sau đó cười nói:

"Ca, bọn chúng muốn giết chúng ta, làm sao bây giờ?"

Lãnh Huyền Minh trong bích đồng hình như có hỏa diễm đang thiêu đốt, đem Lãnh Loan Loan đặt xuống đất, lam bào giương lên.

"Tiểu Cốc, hiện ra."

Không có nhận xét nào: