6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 142

Chương 142: Dạ Thần nhung nhớ

Cung yến mỗi năm một lần, bất kể là hoàng thất hay bách quan đều rất xem trọng.

Hoàng cung mới sớm tinh mơ đã bận rộn, giăng đèn kết hoa, khắp nơi lộ ra không khí đón mừng.

Các cung nữ đầu vấn cung trang thân mặc la quần, như thoi đưa trong đình viện cây cối sum suê, qua lại trong cung điện tráng lệ, trở thành một đạo phong cảnh tối đẹp đẽ.

Còn phía ngoài Hoàng thành, từng cỗ từng cỗ xe ngựa tinh xảo, từng đỉnh từng đỉnh nhuyễn kiệu hoa lệ chở quan viên cùng gia quyến cũng lục tục xuất hiện. Đặc biệt là xe ngựa, sau khi cỗ kiệu dừng lại, các tiểu thư quan gia được những nha hoàn dìu đỡ bước ra, người người hoa dung nguyệt mạo, các hữu phong tình. Tựa như những đóa hoa nở rộ trong hoa viên muôn hồng nghìn tía, đóa đóa đều kiều diễm ướt át, khiến người chú mục.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều giống như không đủ để dùng. Ánh mắt đều liều mạng hướng tới thân ảnh đám quan gia thiên kim, lấp đầy trong đầu.

Mà đám quan viên trong lúc này một mặt tâng bốc lẫn nhau, tán thưởng tử nữ của từng người, một mặt lại âm thầm đề phòng, sợ nữ nhi đối phương sẽ đoạt đi nổi bật của nữ nhi nhà mình, tình cảnh thật rất kỳ quái.

Đợi sau khi những quan viên cùng gia quyến đều lục tục tiến vào trong hoàng cung, bầu không khí mới bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Long Tuyền cung, long tiên hương từ trong lô đỉnh lượn lờ bốc lên, rèm lụa màu trắng theo gió hè thổi lướt qua mà phất nhẹ lên. Ánh nắng yên tĩnh rắc xuống, xuyên qua cửa sổ rộng mở, ném lên mặt đất quang ảnh loang lổ.

Dạ Thần một thân long bào màu vàng, đầu đội mũ miện màu vàng, đứng ở bên cửa sổ. Tử đồng thâm thúy nhìn cung nữ, thái giám đang bận rộn phía ngoài cửa sổ, trong lòng lại không có một chút vui vẻ. Sau khi Lãnh Loan Loan rời đi, hắn bỗng nhiên phát hiện cuộc sống không có nàng là nhạt nhẽo, vô vị như thế, ban đêm long tháp cũng là lạnh lẽo như vậy. Bất tri bất giác hắn đã quen với cảm giác ấm áp của thân thể nho nhỏ ở trong ngực kia, không có nàng, hắn không thể bình yên đi vào giấc ngủ. Có chút buồn bã thở dài, cũng không biết Cửu nhi có bình an về tới Mộng La quốc hay không? Chuyện nàng muốn làm đến tột cùng là chuyện gì chứ? Thật hy vọng hắn không phải là vua một nước, như vậy mỗi ngày có thể đi cùng nàng. Hắn thậm chí từng có cuồng tưởng, hi vọng ném chính vụ như núi trên tay, chạy đến Mộng La quốc tìm nàng. . . . . .

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Thái Hậu, Thái Thượng Hoàng đến."

Ngay lúc Dạ Thần nhíu mi không vui, tiểu thái giám Tiểu Bố Đinh bên người hắn đi đến. Hướng tới hắn khom người chào, bẩm báo. Trải qua một đoạn thời gian tôi luyện, Tiểu Bố Đinh đã rất có khí thế của tổng quản thái giám, cũng không còn lỗ mãng, xúc động giống lúc trước nữa.

"Đã biết, trẫm lập tức đi." Dạ Thần đưa lưng về phía Tiểu Bố Đinh, phất phất tay. "Ngươi trước lui xuống hầu hạ Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu."

"Dạ, nô tài cáo lui."

Tiểu Bố Đinh lại là khẽ khom lưng, hướng phía sau lui lại mấy bước, sau đó xoay người rời đi.

Dạ Thần thở dài, hắn tuyệt không muốn đi tham gia cái cung yến gì đó. Nhưng hắn là chủ nhân lại không thể không đi, lại nói từ sau khi phụ hoàng chuyển ra khỏi hoàng cung đến ngụ ở biệt viện, hắn cũng rất ít nhìn thấy người. Còn mẫu hậu thì từ sau khi chỉ hôn cho Kỷ Thanh Ngữ, bà cũng rất ít ra khỏi Từ Ninh cung. Hôm nay coi như là người một nhà đoàn viên rồi, bất quá chỉ là thiếu Cửu nhi. Nhớ tới Lãnh Loan Loan, hắn lại có chút âu lo.

"Người đâu."

Hắn đột nhiên quay người lại, tóc đen theo động tác của hắn trên không trung vẽ ra một đường cong mỹ lệ. Đôi mắt tím nhìn về phía ngoài cửa Long Tuyền cung, thản nhiên gọi.

"Nô tài tham kiến Hoàng thượng." Một thái giám mặc thanh sam đi đến, hướng tới Dạ Thần khom lưng hành lễ.

"Bình thân." Dạ Thần phất phất tay, ý bảo hắn ta đứng dậy.

"Tạ Hoàng thượng." Thái giám liền đứng dậy, thế nhưng vẫn cúi thấp đầu như cũ, không dám nhìn thẳng thánh nhan.

"Ngươi đi xem Trữ Phong Ly công tử đã tới chưa?"

"Thưa vâng."

Thái giám lĩnh mệnh lệnh Hoàng đế, xoay người đi ra ngoài. Bất quá Trữ công tử này thật đúng là nhân vật lợi hại, chẳng những bản thân là thủ phú Nguyệt Diễm, còn tư giao với Hoàng thượng không tệ. Hôm sinh thần của hắn, nghe nói chẳng những rất nhiều phú giáp, quan viên đến Trữ phủ dự sinh thần hắn, ngay cả Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng tự mình đi chúc thọ cho hắn, không biết là ao ước của bao nhiêu người.

Dạ Thần sau khi thấy thái giám rời đi, lại xoay lưng lại, xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết Cửu nhi bây giờ đang làm gì?

Một lát sau, thái giám dẫn Trữ Phong Ly một thân áo bào trắng phiêu phiêu đi đến.

"Hoàng thượng, Trữ công tử đến."

 Dạ Thần quay người lại, sau khi nhìn thấy hảo hữu, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, hiển nhiên tâm tình đã tốt hơn nhiều.

"Nơi này không có việc của ngươi, lui xuống đi." Hắn hướng tới thái giám phất phất tay.

"Dạ, nô tài cáo lui." Thái giám sau khi thi lễ, rời đi.

"Phong Ly, vào đây ngồi đi."

Trữ Phong Ly đi vào, cũng không giữ lễ tiết, liền tùy tính ngồi xuống ghế dựa bên cạnh. Ánh mắt thâm thúy như u đầm nhìn Dạ Thần, nhíu nhíu anh khí mày kiếm:

"Thần, tâm tình ngươi không tốt?" Thoạt nhìn gương mặt u sầu, tuyệt không giống hắn lúc trước.

Dạ Thần thở dài, cũng ngồi trên ghế bạch đàn đối diện hắn. Màu vàng long bào túm lại, lộ ra đôi giày vàng. Đôi mắt thâm thúy sâu kín, tựa lá rụng đầu thu, khiến người ta cảm thấy tịch lương.

"Không biết Cửu nhi khi nào trở về?"

Trữ Phong Ly nghe vậy thì sửng sốt, sau đó nhịn không được lông mi co rút. Nguyên bản lại là bởi vì tiểu Hoàng hậu a, hắn thật sự là không biết nói gì. Nếu tiểu Hoàng hậu không trở về, hắn thật sợ hảo hữu của mình trở thành hòn vọng thê mất.

"Hoàng hậu sẽ trở lại."

"Ta ——"

"Hoàng thượng, bách quan đều đến, Thái Thượng Hoàng mời ngài tham dự."

Thân ảnh Tiểu Bố Đinh xuất hiện ở cạnh cửa Long Tuyền cung, hướng tới Dạ Thần bẩm báo.

Dạ Thần cùng Trữ Phong Ly hai mặt nhìn nhau, sau đó gật đầu đáp:

"Được."

Không có nhận xét nào: