6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 152

Chương 152: Quân vương không tảo triều ( hạ )

"An công công, hạ chỉ. Hôm nay miễn triều."

An công công sửng sốt, không nghĩ tới Hoàng đế tỉnh, càng không có nghĩ tới hôm nay thật đúng là miễn triều. Thến hưng nếu Hoàng thượng có ý chỉ, hắn cũng chỉ có thể tuân thủ. Vì thế khẽ gật đầu, cúi đầu hồi đáp:

"Vâng."

Trong Kim Loan điện, chúng văn võ bá quan đều đang đợi tin tức của An công công.

Ánh mặt trời từ ngoài điện chiếu nghiêng vào, rơi đầy đất thứ ánh vàng óng ánh. Ánh sáng lung linh rực rỡ vô cùng, sưởi ấm lòng người. Nhưng bọn hắn lại không cách nào cảm thụ được, một đám trong lòng đều là xúc động nóng nảy, như ve sầu tháng năm, không ngừng kêu vang.

"An công công đã quay lại."

Một quan viên hơi gầy tinh mắt nhìn thấy An công công đã đi đến phía ngoài điện, thốt lên trước tiên.

Mọi người theo lời hắn nhìn lại, quả nhiên thấy toàn thân hắc sam An công công tay cầm phất trần cất bước vào điện.

"An công công, chỗ Hoàng thượng có động tĩnh gì không?"

Ba người cầm đầu bách quan Thu Mạc Ngôn, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc tướng quân đều dẫn đầu nghênh đón.

"Có rồi." An công công gật gật đầu, đến bây giờ hắn vẫn còn có chút mộng. Gần đây những chuyện phát sinh đều rất cổ quái, trước tiên là nói về tiểu Hoàng hậu đột nhiên biến thành đại mỹ nữ, hiện tại Hoàng thượng luôn chuyên cần vì triều chính cư nhiên cũng ứng với bài thơ:
" Suối tóc chảy, dáng kiều bước khẽ
Sắc màn sen ấm vẻ đêm xuân
Càm ràm đêm ngắn ái ân,
Lâm triều gác lại, lậm nàng tận trưa." (*)

(*) Trích trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Bài thơ này nói mối tình đẹp của vua thứ 6 đời Đường Trung Quốc Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi. Với tình cảm vương vấn, triền miên, câu thơ chứa chan tình cảm chân thành, cảm động lòng người, bài thơ "Trường Hận Ca " đã để lại ấn tượng sâu sắc cho độc giả các thế hệ. Xem thêm ở đây.

"Vậy ——"

Chúng quan hai mặt nhìn nhau, sau đó ánh mắt đều ném về phía hắn.

An công công lắc lắc đầu, đột nhiên thần sắc trở nên nghiêm túc. Đứng ở phía trên, giương phất trần lên, khẽ vén môi:

"Phụng khẩu dụ Hoàng thượng, hôm nay miễn triều."

"A ——"

Mọi người là ngây người, không nghĩ tới quả thật đã đoán đúng, Hoàng thượng cư nhiên miễn triều. Lại một trận thì thào to nhỏ, trong lúc nhất thời trong điện huyên náo hẳn lên.

Thu Mạc Ngôn cùng Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc tướng quân hai mặt nhìn nhau, đều là vẻ mặt nghiêm túc. Xem ra bọn họ chính là nghĩ đến một điều, Hoàng hậu này chỉ sợ thật sự không giữ lại được.

Dần dần, có không ít quan viên đều tự tản đi. Trong Kim Loan điện chỉ còn lại Thu Mạc Ngôn ba người, An công công tuyên đọc thánh chỉ cũng hướng bọn họ chắp tay, bước ra ngoài.

"Vương gia, tướng quân, ta đi trước một bước." Thu Mạc Ngôn sau khi nhìn thấy An công công ra khỏi điện, cũng hướng tới Đức Thanh Vương cùng Trấn Bắc tướng quân chắp tay rời đi.

Ra khỏi điện, nhìn thấy An công công đi về phía bên kia, Thu Mạc Ngôn vội vàng đuổi theo.

"An công công."

An công công nghe thấy phía sau có người gọi, quay đầu vừa nhìn đã thấy người đến là Tể tướng, lúc này cũng ngừng cước bộ.

"Tể tướng đại nhân."

Thu Mạc Ngôn nhìn bốn phía, hạ giọng nói:

"An công công, vừa đi vừa nói chuyện đi."

An công công khẽ gật đầu, theo hắn đi đến một chỗ yên tĩnh.

"Không biết tướng gia tìm nô tài vì chuyện gì?" Ánh mắt hơi tang thương nhìn lão, trong lòng lại nhủ thầm, chỉ sợ là vì việc Hoàng thượng hôm nay miễn triều.

"An công công, Hoàng thượng miễn triều nguyên do chính là vì Hoàng hậu?" Sau khi nhìn thấy bốn phía không có người, Thu Mạc Ngôn cũng không vòng vo nữa, hỏi thẳng.

"Việc này ——" An công công trái xem phải nhìn, sau đó khó xử nhìn hắn. "Ta thân là nô tài, không dám vọng ngôn chuyện chủ tử." Tuy rằng tất cả mọi người đều biết nguyên nhân là bởi vì Hoàng hậu, nhưng biết thì giấu ở trong lòng, nói ra chỉ sợ sẽ có tai họa vào người.

"An công công không cần lo lắng, bổn tướng chỉ là hỏi chút thôi. Dù sao Hoàng thượng từ khi đăng cơ đến nay việc chính sự luôn cần cần mẫn mẫn, chưa bao giờ xuất hiện chuyện như hôm nay thế này. Bổn tướng chỉ là lo lắng. . . . . ."

Câu nói kế tiếp đều giữ trong miệng, thế nhưng kẻ thông minh tự nhiên sẽ hiểu ý tứ của hắn.

An công công nghe hắn vừa nói như thế, vẻ mặt quả thật buông lỏng chút.

Thu Mạc Ngôn thấy thế, từ trong tay áo xuất ra một khối thượng đẳng ngọc bội giao cho hắn.

"Bổn tướng nghe nói công công thích thu thập mỹ ngọc, ở đây tại hạ có một khối, không biết có thể lọt vào mắt công công không?"

An công công nhìn thấy khối bạch sắc ngọc bội kia, lúc này ánh sáng vụt lên, ngọc tốt nha, màu sắc tinh khiết mà không tỳ vết, trong suốt long lanh lại trơn bóng, có thể nói là cực phẩm trong những loại ngọc.

"Đây là Hòa Điền ngọc đi?"

Những đốm nhỏ trong cặp mắt sáng rực kia nhảy nhót lên, quả thực đã rơi vào ngọc bội rồi, không dứt tầm mắt ra được.

"Công công hảo nhãn lực." Thu Mạc Ngôn cười nói, "Đây đúng là Hòa Điền mỹ ngọc."

An công công cầm ngọc bội, mặt mày hớn hở, miệng lại nói lời khách sáo.

"Ngọc quý như thế, ta sao có thể nhận được?"

"Xứng đá ng, bảo kiếm tặng anh hùng. Mỹ ngọc này cũng phải có người thưởng thức, công công một khi đã thưởng ngọc như vậy, Hòa Điền ngọc này tự nhiên không phải ngài thì không được." Thu Mạc Ngôn cười nói.

"Vậy ta nếu từ chối thì thật bất kính." An công công thu Hòa Điền mỹ ngọc vào trong ngực, sau đó nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói với Thu Mạc Ngôn.

"Theo lý thuyết, làm nô tài vốn không nên nhiều chuyện về chủ tử. Thế nhưng ta biết tướng gia cũng là vì nước vì dân, vậy ta liền để lộ một chút. Nghe tiểu thái giám gác đêm tối qua ở Long Tuyền cung nói, Hoàng thượng cùng Hoàng hậu huyên náo một đêm, đến hừng đông mới đi ngủ, chỉ sợ Hoàng thượng là mệt nhọc, cho nên mới miễn triều."

Thu Mạc Ngôn nghe lời của hắn, trong tròng mắt thâm thúy xẹt qua một đạo khác thường hào quang. Sau đó hào quang lóe lên rồi biến mất, hắn lại đeo lên khuôn mặt cười, hướng tới An công công chắp tay nói :

"Đa tạ công công."

"Đâu có đâu có, sau này nô tài vẫn còn phải nhờ vào chỗ tướng gia." An công công cũng khách sáo chắp tay.

Một lát sau, Thu Mạc Ngôn cùng An công công cáo biệt.

Dọc đường đi, Thu Mạc Ngôn ngồi bên trong kiệu một mực suy nghĩ vấn đề về Hoàng hậu. Xem tình hình trước mắt, Hoàng thượng đối với Hoàng hậu là sủng ái càng tăng, thậm chí đã tới tình cảnh không có nguyên tắc. Nếu sau này bọn họ cứ tiếp tục như vậy, Nguyệt Diễm sớm hay muộn cũng xảy ra vấn đề. Huống chi nếu có nàng ta ở đây, Phỉ nhi liền không có cơ hội tiếp cận Hoàng thượng. Trong ánh mắt thâm thúy hẹp dài hiện lên một đạo lãnh lệ quang mang, khiến cho khuôn mặt nho nhã trở nên dữ tợn.

Ừm, không được, về công về tư, Hoàng hậu đều không giữ lại được.

Không có nhận xét nào: