Thời
gian thấm thoát trôi qua, trong nháy mắt, tháng sáu đã đến.
Ánh
mặt trời rực rỡ như cũ, nay lại càng thêm nóng bỏng.
Cung
vàng điện ngọc chìm đắm trong ánh nắng nhàn nhạt, gió hè hiu hiu, xen lẫn hương
hoa, ấy vậy mà cũng lộ ra cảm giác oi bức.
Trong
ngự hoa viên khoe màu đua sắc, tựa hồ như quanh năm không tàn. Thế nhưng trong khoảng
thời gian này thu hút mắt người nhất lại là hoa sen trong bích trì kia, đóa đóa
nở rộ, trắng tựa tuyết, hồng tựa đào, từng mảng lớn lá sen xanh ngắt càng làm
tôn thêm vẻ mỹ lệ, thanh cao thoát tục.
Lãnh
Loan Loan đứng bên cửa sổ, vì sợ nóng nàng mặc một thân bạch sắc sa y, áo
ngực màu xanh nhạt được thêu lên một đóa sen lớn, tóc tơ mềm mại dài đến eo
dùng trâm ngọc vấn cao, chỉ còn lại vài sợi tóc mai rũ xuống hai bên. Đôi mắt
to trong suốt nhìn hoa sen đang tranh nhau nở rộ trong ao phía xa kia, đột
nhiên nhớ tới một bài thơ, liền không khỏi tùy hứng thản nhiên ngâm ra:
Bát
ngát Hồ Tây cảnh hạ trông
Mùa
sen khác với mọi mùa không
Liền
trời sắc lá xanh xanh ngắt
Nắng
chiếu màu hoa thẫm lạ lùng (*)
(*)
Đây là bài thơ Buổi sớm ra chùa Tĩnh Từ tiễn Lâm Tử Phương của Dương
Vạn Lý. Bài thơ này miêu tả vẻ đẹp của sen xanh biếc kéo dài cả bầu trời ở Tây
Hồ vào mùa hè.
"Thơ
hay."
Một
giọng nói quen thuộc truyền đến, Lãnh Loan Loan quay đầu nhìn lại, đã thấy Dạ
Thần đang tựa vào cánh cửa, một đôi mắt tím đang nhìn thẳng vào mình, rõ ràng
có vài phần ngạc nhiên. Hắn sẽ không phải là nghĩ đến thơ này do mình làm đi?
"Thần,
chàng đến rồi."
Lãnh
Loan Loan cứ như vậy dựa vào song cửa sổ, mặt như phù dung, thân tựa phù liễu, da
thịt nõn nà, ánh nắng lờ mờ rơi lên cửa sổ, một thân bạch sa phối áo ngực lục
nhạt, trên áo ngực là một đóa sen phấn hồng to bản khiến nàng thoạt nhìn như
một vị hà hoa tiên tử, băng thanh ngọc khiết, phiêu dật xuất trần.
Dạ
Thần cảm thấy mình say rồi, đối mặt với bộ dáng tuyệt sắc như thế này của nàng
đã hơn một tháng, hắn vẫn như cũ cảm thấy mỗi lần nhìn thấy nàng trống ngực lại
đập rộn ràng, trong đôi mắt chỉ có thể dung chứa thân ảnh của nàng, tựa hồ nhìn
thế nào cũng không chán, ngắm thế nào cũng đều cảm thấy không đủ. . . . . .
Sải
bước đến bên cạnh nàng, vươn cánh tay thon dài theo thói quen ôm lấy thân thể
của nàng. Chóp mũi ngửi thấy hương thơm quen thuộc trên người nàng, cảm nhận
được nhiệt độ ấm áp của cơ thể nàng, hắn mới có loại cảm giác viên mãn.
"Cửu
nhi, nàng thật khiến cho ta ngạc nhiên." Bàn tay to vuốt ve làn tóc tơ của
nàng, không nghĩ tới Cửu nhi lại còn có tài nghệ như thế, mới vừa rồi bài thơ kia
quả thật đã phác họa được vẻ đẹp hoàn mỹ của hoa sen tháng sáu.
Lãnh
Loan Loan tựa vào người hắn, nhè nhẹ nhướng nhướng mày. Cũng không giải thích,
dù sao trong tiểu thuyết xuyên không đều có chuyện như vậy, nữ chủ vừa ngâm thơ,
người khác liền giật nảy mình.
"Hôm
nay đám lão già kia còn nói gì không?"
Một
tháng này, những lão già kia đều là dùng tất cả biện pháp muốn nhét nữ nhân
khác tiến hậu cung. Nếu không thì là trên triều gây phiền phức cho nàng, nói
nàng cái gì là họa thủy, Thần chuyên sủng nàng sớm muộn cũng ủ thành mầm họa. Lôi
thôi đủ chuyện, phu thê bọn họ tương thân tương ái, những lão già kia cũng muốn
quản. Thật là, có phải chuyện phòng the không được thỏa mãn, mới bới móc chuyện
của bọn họ hay không đây.
Dạ
Thần lắc lắc đầu, còn không phải những thứ vô nghĩa sao.
"Hôm
nay bàn về chuyện săn bắn hoàng gia mười ngày sau. Đây cũng là chuyện duy nhất
làm hắn cảm thấy hứng thú.
"Săn
bắn?" Lãnh Loan Loan cũng hứng thú, nàng xoay người ngẩng đầu nhìn Dạ
Thần. "Săn bắn không phải bình thường là vào mùa xuân sao? Bây giờ là
tháng sáu mà còn săn bắn?" Thời tiết vừa nóng, vừa không có nhiều động vật
lắm. Đây không phải là tự mình tìm khổ sao?
"Sai
rồi." Dạ Thần lắc lắc đầu, tỉ mỉ giải thích nghi hoặc cho nàng. "Săn
bắn mặc dù vào mùa xuân thì tốt, thế nhưng Nguyệt Diễm quốc chúng ta có một
truyền thống bất thành văn. Chính là tháng sáu săn bắn, bởi vì tháng sáu khí
trời nóng nực, cho nên mới càng có thể thể hiện sức chịu đựng của người đi săn.
Nếu vào tháng sáu săn bắn, ai bắt được con mồi nhiều nhất, sẽ nhận được vinh dự
chí cao vô thượng của Nguyệt Diễm. . . . . ."
"Như
vậy cũng được sao?" Lãnh Loan Loan bĩu môi, thông qua chịu nhiệt xem năng
lực sao? Có người chính là da thô thịt dày không sợ nóng, có người chính là
thân thể kiều quý, chịu không được nóng bức, giống như nàng vậy. Căn bản là
không công bằng, cái quy định bất thành văn chó má gì chứ, đều là một đám ở
không kiếm chuyện ngu ngốc làm.
Dạ
Thần lại đem nàng ôm vào trong ngực, nên cũng không nhìn thấy biểu tình khinh
thường của nàng.
"Cửu
nhi, lần này hoàng gia săn bắn, ta cũng sẽ đích thân lâm trận, nàng muốn đi không?"
Thấy nàng mỗi ngày ở trong cung cũng buồn đến chết đi."Chẳng những ta, Phong
Ly cũng sẽ mang theo Đàm Ngữ Đồng xuất hiện."
"Không
phải hoàng gia săn bắn sao? Bọn họ làm sao có thể tham gia?"
Lãnh
Loan Loan thối lui khỏi ngực hắn, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn hỏi. Quy củ Hoàng
gia không phải rất nhiều sao? Lại thêm chú ý thân phận địa vị gì đó nữa? Tôn
tiện chi phân. Cho dù Trữ Phong Ly kia là thủ phú Nguyệt Diễm, nhưng nhiều nhất
hắn cũng chỉ là bách tính có tiền.
"Phong
Ly được ta cấp đặc quyền." Một câu, chính là có chỗ dựa vững chắc.
Lãnh
Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, sớm nên nghĩ đến.
"Được,
vậy ta cũng muốn tham gia." Vinh dự tối cao của Nguyệt Diễm sao? Nàng cũng
muốn nhìn một chút đám lão già da thô thịt dày chống chọi mặt trời, để đạt được
vinh dự đặc biệt này.
"Được."
Ở
một nơi khác. Tể tướng phủ.
"Các
ngươi canh giữ ngoài thư phòng, không có lệnh của ta, ai cũng không thể vào."
Thu
Mạc Ngôn nói với gia đinh ở ngoài thư phòng, sau đó xoay người, dẫn một nam
nhân xa lạ đi vào.
Két
một tiếng, lão đóng chặt cửa thư phòng lại.
"Tả
hộ pháp, mời ngồi."
Thu
Mạc Ngôn nói với hắc y nam tử kia, sau đó chính mình cũng ngồi xuống phía sau
thư trác.
Ánh
nắng từ ngoài cửa sổ chiếu nghiêng vào, rơi đầy đất thứ ánh vàng óng ánh.
"Không
biết tướng gia hôm nay tìm tại hạ đến có chuyện gì?" Nam tử này là hộ pháp trong một tổ
chức sát thủ ở Nguyệt Diễm quốc. Tuy nói sát thủ cùng quan là kẻ thù không đội
trời chung, thế nhưng hắn cùng Thu Mạc Ngôn lại có liên hệ không muốn người
biết, đại loại như quan phủ cấu kết, tổ chức của bọn họ cũng cùng Thu Mạc Ngôn
có giao dịch.
"Tả
hộ pháp, hôm nay mời ngươi tới là có một chuyện muốn nhờ." Thu Mạc Ngôn
nói xong, sau đó từ trong ngăn kéo thư trác thật cẩn thận lấy ra một cái hộp dùng
vải đỏ phủ lên giao cho y.
Tả
hộ pháp xốc tấm vải đỏ lên nhìn, lại là một hộp vàng nguyên bảo.
"Đây
là ——"
"Bổn
tướng muốn thuê người của quý môn đi ám sát một người." Thu Mạc Ngôn cũng
không quanh co lòng vòng.
"Là
ai?" Tả hộ pháp đặt nguyên bảo xuống, đám sát thủ bọn hắn vốn là làm loại
mua bán này, không hề gì.
"Đương
kim Hoàng hậu."
"Cái
gì?" Tả hộ pháp có chút giật mình, sau một lúc lâu mới nói. "Hoàng
hậu kia đang ở thâm cung đại viện, chỉ sợ không tiện xuống tay." Hoàng
cung canh phòng nghiêm ngặt.
"Săn
bắn hoàng gia mười ngày sau là một cơ hội tốt. Nếu sự tình thành công, bổn
tướng nguyện trả thêm một ngàn lượng."
"Được."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét