Lãnh
Loan Loan ngẩng đầu nhìn Trữ Phong Ly, đột nhiên khẽ nhếch môi thần bí cười:
"Trữ
Phong Ly, ngươi đoán Bổn cung chuẩn bị cho ngươi lễ vật gì đây?"
Trữ Phong Ly nhìn nàng sửng sốt, lại bị nụ cười nơi khóe
miệng nàng khiến trong lòng ngưa ngứa, có dự cảm không tốt lắm.
"Hoàng
hậu nương nương thứ cho thảo dân ngu dốt, đoán không được." Hắn lắc đầu,
mâu quang ném về phía Dạ Thần, đã thấy hảo hữu cư nhiên quay đầu đi. Trong lòng
lại cảm thấy không thích hợp.
"Lần
trước ngươi không phải nói nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là bình thường đấy
sao?" Lãnh Loan Loan nâng cái cằm khéo léo, ý cười giảo hoạt không giảm. "Bổn
cung tặng một đại mỹ nữ cho ngươi."
Nói
xong, cũng không quản Trữ Phong Ly xem ra cơ mặt đã sắp rút gân. Bàn tay nhỏ bé
vỗ một cái, từ bên ngoài đi vào một nữ tử dùng khăn che mặt, chỉ thấy nàng ta tóc
mây vụ kế, một thân váy lụa trắng, eo thon buộc cao, làn váy thật dài túm lại,
dáng người thướt tha; sợi tơ xanh nhạt thắt ngang eo, theo chuyển động liên tục
của bước chân mà tung bay, lại càng thêm bồng bềnh như tiên.
Ánh
mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào nữ tử đột nhiên xuất hiện. Suy đoán nàng
khẳng định là hoa dung nguyệt mạo, đều hận ánh mắt không thể xuyên thấu qua cái
khăn che mặt kia.
"Hoàng
thượng, nương nương cát tường."
Nữ
tử đi đến trước mặt Dạ Thần, Lãnh Loan Loan, hướng tới bọn họ ưu nhã vấn an. Giọng
nói kia uyển chuyển như hoàng oanh ca hót, cực kỳ êm tai, mọi người đều ngây
ngất.
Trữ
Phong Ly từ khi nữ tử kia xuất hiện, trong đáy mắt thâm thúy liền xẹt qua một
đạo kinh diễm quang mang. Chỉ ngắm thân hình của nữ tử này thôi đã làm cho người
ta suy nghĩ lan man, nếu lột khăn che mặt kia xuống, không biết sẽ khuynh quốc
khuynh thành như thế nào? Đáng tiếc hiện tại hắn lại tuyệt không dám đối với nữ
tử này có bất kỳ mơ mộng nào, nếu không,
chỉ sợ sẽ chết rất thảm.
"Đứng
lên đi." Lãnh Loan Loan hướng tới nữ tử vẫy vẫy tay.
"Tạ
Hoàng thượng, nương nương."
Nữ
tử lại ưu nhã khom người, mới đứng thẳng lên. Một đôi mắt trong veo tựa như giọt
châu ngập nước, trong suốt lại sáng ngời, câu dẫn tim trai tráng thình thịch đập.
"Ngữ
Đồng, vị này chính là thủ phủ Nguyệt Diễm ta, cũng là hôm nay người được chúc
thọ - Trữ Phong Ly công tử." Lãnh Loan Loan chỉ vào Trữ Phong Ly giới
thiệu cho nữ tử.
"Tiểu
nữ Ngữ Đồng tham kiến Trữ công tử." Bạch y nữ tử lại hướng tới Trữ Phong
Ly ưu nhã khom người.
"Ngữ
Đồng cô nương." Trữ Phong Ly khách khí chắp tay, mâu quang vẫn chú ý đến động
tĩnh của Lãnh Loan Loan. Cả người căng thẳng, đề phòng tiểu Hoàng hậu này có
hành động kinh người nào đó.
Nhìn
thấy phản ứng của Trữ Phong Ly, trong đôi mắt trong suốt của Ngữ Đồng có chút
kinh ngạc, không nghĩ tới vị thủ phú trẻ tuổi này xem ra quả thật là quân tử,
hay là bởi vì trước mặt Hoàng thượng, Hoàng hậu mới tận lực bày ra bộ dạng quy
quy củ củ?
"Khách
khí như vậy làm cái gì?" Lãnh Loan Loan khẽ nhếch môi cười, ánh mắt sáng
ngời hướng tới hai người chớp chớp. "Sau hôm nay, các ngươi đã có thể biến
thành một đôi rất thân mật."
Gương
mặt Ngữ Đồng dưới khăn che đỏ lên, nhìn Trữ Phong Ly liếc mắt một cái, muốn nói
nhưng lại thôi, ánh mắt sáng ngời đảo tròn chung quanh.
Nhìn
thấy cảnh tượng này, Trữ Phong Ly lại giống như bị điện giật trúng. Cư nhiên
cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.
Lãnh
Loan Loan cùng Dạ Thần không bỏ qua phản ứng của hắn, Lãnh Loan Loan là đắc ý
cười; Dạ Thần lại là ở trong lòng đồng cảm với hắn, Phong Ly đáng thương, sau này
tất sẽ sống trong nước sôi lửa bỏng.
"Hoàng
hậu, nàng là?" Trữ Phong Ly quay đầu nhìn Lãnh Loan Loan, chẳng lẽ nàng ta
thật là tặng cho mình một mỹ nữ làm lễ vật sinh thần?
"Nàng
ấy chính là lễ vật Bổn cung tặng cho ngươi." Lãnh Loan Loan khẽ nhếch môi
cười, cặp mắt to đen láy nhìn hắn. "Thế nào? Có phải cao hứng đến nói cũng
nói không được không?"
Trữ
Phong Ly hiếm khi bất nhã đảo cặp mắt trắng dã, hắn là bị cả kinh nói không nên
lời đấy chứ. Nào có sinh thần của ai mà tặng mỹ nữ, cũng chỉ có tiểu Hoàng hậu này
mới có thể làm ra chuyện vừa kỳ quái vừa kinh thế hãi tục này.
"Ta
biết, ngươi nhất định là quá kích động."
Lãnh
Loan Loan làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trữ Phong Ly, trong lòng
cười trộm. Chờ sau buổi tối hắn kiến thức qua tính tình đích thực của Ngữ Đồng,
nàng tin tưởng biểu tình hắn sẽ đùa tốt hơn.
Trữ
Phong Ly lắc đầu, để cho bản thân nàng ở nơi này vụng trộm vui đi.
"Thời
gian không sai biệt lắm." Trữ Phong Ly nhìn sắc trời một chút, hiện tại không
sai biệt lắm nên mở yến hội rồi.
"Hoàng
thượng ——"
"Cứu
mạng a! !"
Lời
của Trữ Phong Ly còn chưa nói ra, lại nghe đến hậu viện truyền đến tiếng la
khóc hoảng sợ vạn phần. Ở trong không khí có chút huyên náo phá lệ kinh hãi.
Mọi
người hai mặt nhìn nhau, đều không biết chuyện gì xảy ra?
Dạ
Thần cũng cùng Trữ Phong Ly liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều có nghi
hoặc. Sau đó cùng một ý niệm đồng thời xông thẳng vào đầu, sẽ không phải có tặc
nhân xông vào phủ chứ?
Trữ
Phong Ly nhanh chóng bước lên trước, gọi hạ nhân.
"Đi
xem xảy ra chuyện gì?"
"Vâng"
hạ nhân đáp, vội vàng chạy tới hậu viện.
"Chư vị, có thể là nha hoàn nhát gan nào đó nhìn thấy
chuột thì sợ hãi. Mọi người không cần kinh hoảng." Trữ Phong Ly mang theo nụ
cười nhẹ hướng tới mọi người trấn an, trong lòng lại không buông lỏng.
"Chúng
ta đi xem một chút đi."
Lãnh
Loan Loan ngẩng đầu lên, bàn tay nhỏ bé kéo kéo vạt áo Dạ Thần nói. Cặp chân
mày nho nhỏ chau lại, trong ánh mắt sáng ngời là một mảnh thâm trầm.
Nàng
ngửi thấy mùi rắn, hơn nữa còn là một con rắn lợi hại.
"Được."
Dạ Thần khẽ gật đầu, ôm nàng hướng Trữ Phong Ly khẽ gật đầu.
Trữ
Phong Ly lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho ám vệ ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó, để
cho bọn họ bảo vệ tốt tân khách nơi này. Hắn thì cùng Dạ Thần, Lãnh Loan Loan hướng
phía sau đi đến.
Bịch
——
Mới
vừa đi tới hậu viện, một bóng người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.
Dạ
Thần mắt tinh tay nhanh, ôm thân thể Lãnh Loan Loan nhoáng lên một cái, tránh
qua.
Trữ
Phong Ly vươn tay ngăn lại người tới, đã thấy là hạ nhân hắn phái đi xem chuyện
phát sinh. Tuấn mi hơi nhíu, trầm giọng hỏi:
"Đến
tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét