6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 147

Chương 147: Để ý nàng, cho nên tin tưởng nàng

"Không dám?" Lãnh Loan Loan nhướn đại mi, ngữ khí sắc bén.

"Bổn cung thấy ngươi không có gì không dám."

Ở sau lưng làm chuyện mờ ám, muốn làm ma cô tìm tiểu lão bà cho Thần. Hắn còn có cái gì không dám, nếu không xem trọng hắn đối với quốc sự vẫn rất trung thành, nàng không thể không thu thập hắn ta.

Thu Mạc Ngôn cúi thấp đầu xuống, không nói gì.

Trấn Bắc tướng quân là một quân nhân, không biết vòng vo tam quốc, hắn nghĩ cái gì đều nói cái đó. Nghe thấy tất cả mọi người hiện tại đang nhỏ giọng nghị luận về Lãnh Loan Loan, trong lòng cũng cảm thấy không thích hợp. Tiểu oa biến thành đại oa, không phải yêu tinh thì là cái gì? Lúc này mắt hổ nhìn về hướng Lãnh Loan Loan, thẳng thắn nói:

"Ngươi sẽ không phải là yêu tinh chứ? Nói nhỏ liền nhỏ, nói lớn liền lớn."

"Làm càn ——"

Lãnh Loan Loan còn chưa nói tiếng nào, Dạ Thần liền mở miệng trước. Khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ giận dữ, phẫn nộ trừng mắt nhìn Trấn Bắc tướng quân khai ngôn.

"Tướng quân, ngươi đây là bất kính với Hoàng hậu, xem thường hoàng thất sao?"

Trấn Bắc tướng quân vừa thấy Hoàng đế tức giận, lập tức quỳ xuống đất.

"Hoàng thượng bớt giận."

Những người khác vừa thấy thánh nhan tức giận, cũng kinh sợ quỳ xuống đất theo.

"Hoàng thượng bớt giận."

Toàn bộ đại điện trong lửa giận của Dạ Thần lâm vào một mảnh yên tĩnh, cơ hồ câm như ngồi thiền.

Nhưng trong nộ khí ngập trời của hắn, có không ít người nghe lọt tai lời nói của tướng quân. Nhất là Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu, bọn họ vẫn cảm thấy tiểu Hoàng hậu này rất cổ quái, quả thực không có nửa điểm hình dạng của em bé, hiện tại liền đột nhiên biến thành đại cô nương, cho dù là ai cũng cảm thấy trong chuyện này không thích hợp mà nghĩ lệch lạc đi.

"Hoàng thượng, con không nên nổi giận. Ai gia quả thật muốn nghe xem Hoàng hậu đối với chuyện lần này giải thích như thế nào?"

Hoàng thái hậu ngón tay thon dài đeo hộ giáp màu vàng giơ giơ lên, ánh mắt sắc bén được trang điểm tỉ mỉ chăm chú nhìn Lãnh Loan Loan. Mâu quang lóe lên, nhìn ra được bà lại bắt đầu động tà tâm.

"Mẫu hậu, người cũng nghĩ Cửu nhi chính là yêu tinh sao?"

Trong mắt Dạ Thần mang theo lửa giận, ngón tay thon dài cầm bàn tay ngọc thon thon của Lãnh Loan Loan. Tuy rằng hắn đối với chuyện lần này cũng rất không thể lý giải, thế nhưng hắn tin tưởng Loan Loan sẽ cho hắn một đáp án. Để ý nàng, cho nên tin tưởng nàng.

"Hoàng nhi, con không cảm thấy Hoàng hậu từ một tiểu oa nhi biến thành bộ dáng như bây giờ rất kỳ quái sao?"

Hoàng thái hậu nhìn con mình lại vì Lãnh Loan Loan mà tức giận với chính mình, trong lòng cũng rất căm phẫn. Quả nhiên là có thê liền quên nương, bất quá Lãnh Loan Loan này đến tột cùng là cho nó ăn mê dược gì? Khiến nó cư nhiên chẳng còn phân biệt được thị phi như thế này, biết rõ bên trong có điều cổ quái, nó cũng một mực bảo hộ nàng ta?

"Ta tin tưởng Cửu nhi."

Một câu chứng minh hết thảy, cho dù là mù quáng cũng tốt. Hắn chính là tin tưởng nàng, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía Lãnh Loan Loan, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới Loan Loan lớn lên bộ dáng sẽ xinh đẹp như vậy, khuynh quốc khuynh thành cũng không đủ để hình dung nàng. Thế nhưng mặc kệ nàng là bộ dáng gì, hắn chỉ cần nhận định nàng, liền sẽ không thay đổi.

Câu nói của Dạ Thần khiến Lãnh Loan Loan thực cảm động, nhưng nàng cũng biết hắn là vua một nước, nếu không thể phục chúng, chỉ sợ đối với uy tín của hắn sẽ sinh ra ảnh hưởng xấu. Nàng nhếch nhếch phấn môi, hướng tới Dạ Thần cười nhẹ, trấn an cảm xúc của hắn. Sau đó ánh mắt đảo qua mọi người, lại liếc mắt về phía Thái Thượng Hoàng cùng Hoàng Thái Hậu, cả người đều tản ra một cỗ khí thế tôn quý vô cùng khiếp người. Môi đào kiều diễm ướt át khẽ vén, thanh âm thanh thúy, lại tự có một cỗ uy nghiêm:

"Bổn cung vốn là Xà Thần chuyển thế, từ khi ra đời liền có được vô thượng tiên pháp. Từ một đứa bé biến thành bộ dáng hiện tại này đây cũng là bởi vì kết quả của pháp lực thăng cấp, giải thích như vậy, chư vị nghĩ như thế nào?"

Liễu mi nhíu lại, tóc như tơ theo đó bồng bềnh. Một cái nhăn mày một nụ cười đều có uy nghi trời sinh, tư thái bễ nghễ thiên hạ kia khiến người nhìn thấy mà sinh ra kinh sợ.

Bất quá lời của nàng thực cũng làm cho mọi người bán tín bán nghi, đích xác, ban đầu lúc lập Thái Tử Phi, liền có đồn đãi nàng là Xà Thần chuyển thế, thế nhưng hiện tại dùng chuyện đó để giải thích, vẫn còn khiến mọi người không thể tin hoàn toàn.

"Hoàng hậu nói ngài là Xà Thần chuyển thế, có chứng cớ không?"

Thu Mạc Ngôn không muốn để cho tính toán của mình trôi theo dòng nước, nhưng nếu như là sự thật, như vậy Hoàng hậu này cũng quá lợi hại, bọn họ chỉ sợ không phải đối thủ của nàng ta.

"Muốn chứng cớ?" Lãnh Loan Loan nhíu mày, liếc mắt một cái, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của những kẻ khác cũng rất tò mò, chỉ sợ đều đang đợi chính mình bày ra chứng cớ đi.

"Tể tướng, ngươi có phải hay không rất càn rỡ. Cư nhiên dám bất kính với Hoàng hậu."

Dạ Thần thấy Thu Mạc Ngôn cắn không buông, trong lòng tức giận lồng lộn. Lão thất phu đáng chết này đến tột cùng muốn thế nào? Nếu không nể lão ta là nguyên lão hai triều, hắn nhất định phải cho lão mất mặt.

"Thần không nên tức giận." Lãnh Loan Loan bàn tay mềm mại đặt lên tay Dạ Thần, lạnh nhạt trấn an.

"Bổn cung để cho bọn họ nhìn một chút pháp lực của ta đi." Không phải là muốn chứng cớ sao? Nàng liền sử pháp lực cho bọn hắn xem, hi vọng tim bọn hắn đủ mạnh, không nên bị hù chết. Nếu xảy ra chuyện, nàng cũng không phụ trách.

"Cửu nhi ——"

 Dạ Thần nhìn nàng, cặp mắt giận dữ trở nên ôn nhu.

"Không có việc gì."

Lãnh Loan Loan đứng lên, trên làn váy đỏ lửa là đại đóa mẫu đơn dùng tơ vàng phác họa, eo thon bó cao, làn váy thật dài túm lại, toàn thân là ám hương thơm mát tập kích mọi người, ấn ký anh hoa trên trán dường như đang lóe lên ánh hào quang rực rỡ lóng lánh, lộ ra vài phần thần bí.

"Hiện tại Bổn cung để cho các ngươi có chút kiến thức về tiên thuật của Bổn cung."

Nói xong, nàng giương ống tay áo đỏ lửa lên, tựa như đang nhẹ nhàng khiêu vũ. Cứ như thế tay áo mở ra, vô số anh hoa phấn hồng bay lả tả quanh nàng, bị vây quanh trong anh hoa nàng tựa như Anh Hoa tiên tử, tuyệt mỹ, thanh linh.

Tròng mắt chúng nhân đều bị vẻ tuyệt mỹ của nàng mê hoặc, cũng đã minh bạch, thì ra mưa anh hoa trước đó chính là Hoàng hậu làm ra. Trong lòng đều thầm than sự thần kỳ của nàng, chẳng lẽ nàng thật sự là Xà Thần chuyển thế sao?

"Không biết chư vị có vừa lòng với biểu diễn của Bổn cung?"

Lãnh Loan Loan mâu quang đảo qua mọi người, cuối cùng rơi xuống trên người Thu Mạc Ngôn, thản nhiên nói.

"Cái này ——"

"Vẫn còn muốn ta gọi ra đám xà bảo bảo của ta nữa sao?" Liễu mi nhíu lại, là chứng minh, nhưng cũng là uy hiếp. Những kẻ này tốt nhất nên thức thời, muốn chọc giận nàng, cẩn thận nàng làm một cuộc xà vũ yến.

"Không, không cần."

Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu vội vàng xua tay. Nói đùa gì vậy, bọn họ đã được chứng kiến loạn vũ này, dọa chết người đi. Ngàn vạn lần không cần gọi ra một đống xà tới gây rối.

"Nói như vậy, mọi người là tin?" Liếc xéo mọi người.

"Đúng, đúng."

Không có nhận xét nào: