6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 128

Chương 128: Lang tộc Lạc Vương
Tuyết Lang tộc

Những đám mây trắng vừa được gột rửa đang lững lờ trôi giữa bầu trời bao la xanh ngắt, cảnh thảo nguyên mênh mông, cỏ xanh lớp lớp, theo gió lay động. Ở trên núi bốn phía đều là thảo nguyên, cung điện dọc theo thế núi cao cao thấp thấp mà xây, xa xa nhìn lại, trông rất tráng lệ.

Trên đỉnh núi, một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy lại càng bắt mắt nổi bật, giống như một con sói cô độc đứng trên đỉnh núi cao ngạo thị thiên hạ. Tòa cung điện này chính là Vương Cung của Tuyết Lang tộc, sau khi Lang tộc Lạc Vương cấu kết với người thân tín bên cạnh Lang Vương hại chết Lang Vương, Lang Hậu, hắn liền trở thành chủ nhân mới của tòa cung điện này.

Cung điện hoa lệ, ánh mặt trời rơi lên thủy tinh hoa văn màu chiết xạ ra ánh sáng lóng lánh. Giống như vô số bảo thạch tráng lệ, chói lọi mắt người.

Trong cung điện, một nam nhân mặc cẩm bào kim sắc ngồi trên lang y, áo bào thật dài túm lại, tay cầm một quyển sách đang nhíu mày xem, hắn như được điêu khắc mà ra ngũ quan thâm thúy, đôi mắt hẹp dài mà băng lãnh, mũi thẳng, môi hơi mỏng, khiến cho người ta cảm giác chính là lạnh như băng, còn có âm trầm.

"Vương thượng, nô tài có việc muốn bẩm báo."

Ngoài cửa cung điện truyền đến một giọng nói không có tiết tấu. Giống như là của người máy phát ra, cứng ngắc cùng bén nhọn.

Nam nhân sửng sốt, sau đó dời tầm mắt khỏi quyển sách, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa, thản nhiên mở miệng nói:

"Mở ra đi."

Lời vừa rơi xuống, một nam tử trang phục màu đen từ ngoài cung điện đi tới. Chỉ thấy hắn ta ngũ quan bình thường, chỉ có cặp mắt là nổi bật, ánh mắt sắc bén, khiến người ta cảm thấy đây không phải là một nhân vật bình thường.

"Tham kiến Vương thượng."

Nam tử đứng ở chính giữa cung, hướng tới nam nhân ngồi ở trên lang y quỳ xuống.

"Đứng lên đi." Người được xưng là Vương thượng chính là Lang tộc Lạc Vương gia cũng là người đoạt đế vị tân nhiệm Lang Vương, hắn hướng tới nam nhân quỳ trên mặt đất vẫy vẫy tay, một đôi mắt hẹp dài cùng lãnh đạm nhìn xuống đưới.

"Tạ Vương thượng." Hắc y nam tử đứng lên.

"Hồi Vương thượng, thuộc hạ nhận được tin tức, Nhị vương tử đã trở lại."

Nam tử cúi đầu xuống, thản nhiên hồi báo.

"Cái gì?" Lạc Vương bỗng nhiên đứng phắt dậy, tóc xõa trên vai hất lên theo động tác mãnh liệt của hắn. Cặp mắt hẹp dài thẳng tắp nhìn hắc y nam tử.

"Tin tức xác thực không?"

Nó không phải là bị Ngân Lang hạ độc sao? Theo như tính toán, đã sớm độc phát thân vong, như thế nào còn có thể trở về? Huống chi nó biết rõ trở về là chịu chết, sao lại trở về? Lạc Vương ở trong lòng nói thầm, thực hoài nghi tin tức này.

"Xác thực." Hắc y nam tử khe khẽ gật đầu, đáp.

Lạc Vương híp mắt lại, một đạo lãnh lệ quang mang xẹt qua trong đáy mắt. Nó lại còn dám trở về? Tốt lắm, lần này tuyệt không buông tha nó nữa. Diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Tuyệt đối không thể để cho nó tiếp tục sống.

"Xem hắn ở đâu, phái người đi giám thị."

Đôi mắt nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, cháu thân ái, lần này thúc thúc sẽ đích thân ‘chiếu cố’ cháu.

"Vâng" Hắc y nhân gật đầu, nhận mệnh. Bất quá lại ngẩng đầu lên, có chút chần chờ nhìn Lạc Vương, muốn nói rồi lại thôi, giống như có lời gì đó muốn nói.

"Còn có chuyện gì?" Lạc Vương nhìn hắn ta, lông mày không để lại dấu vết nhăn lại.

"Hồi Vương thượng, Ngân Lang hình như bị nhị hoàng tử bắt được." Hắc y nhân lại không bỏ qua vẻ mặt của hắn, trước khi Lạc Vương nổi giận liền vội vàng nói.

"Cái gì?" Lạc Vương  mày lập tức nhăn lại, lạnh lùng quét qua hắn ta. "Tên đó làm sao có thể bị nó bắt được? Nói, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Ngân Lang không phải nên ở trong tộc sao?" Tên Ngân Lang kia tuy rằng trợ hắn chiếm được vương vị, thế nhưng hắn lại biết Ngân Lang này cũng là tên dã tâm bừng bừng. Hắn ta vì tài cán vì quyền thế bán đứng bằng hữu Kiếm Ngâm, ngày khác tất cũng sẽ vì người khác dụ hoặc mà bán đứng bản thân hắn. Lần này không thể tiếp tục mặc kệ hắn ta nữa, nên cho hắn ta nếm chút đau khổ, để tránh hắn ta quên thân phận của mình.

"Hồi Vương thượng, Ngân Lang không biết từ nơi nào biết được tung tích nhị hoàng tử, lại lén phái người đi bắt, cho nên mới bị nhị hoàng tử bắt được." Hắc y nhân thản nhiên trả lời.

Lạc Vương ở trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng, muốn dùng Kiếm Ngâm đến lĩnh thưởng trước mặt hắn sao? Quả nhiên ngu xuẩn. Bất quá xem ra là hắn coi nhẹ đứa cháu ngoan này rồi, cư nhiên trúng độc cũng có thể bắt được Ngân Lang, bây giờ còn dám quay về trong tộc, chẳng lẽ có kẻ tương trợ cho nó? Nhíu lại lông mày, hắn ngẩng đầu nhìn Hắc y nhân hỏi:

"Có ai quay về cùng nhị hoàng tử không?"

"Hồi Vương thượng, theo tin tức, cùng nhị hoàng tử quay về Tuyết tộc có một bạch y nữ tử, hơn nữa hẳn là còn có một nam tử khác cùng với một dứa bé bộ dáng năm sáu tuổi." Hắc y nhân đáp.

"Xem ra mấy kẻ này hẳn là có lai lịch."

Lạc Vương ngồi vào lang y, ngón tay thon dài vuốt cằm, mắt hẹp dài híp lại, chẳng lẽ bọn chúng chính là người ‘cháu ngoan’ tìm đến giúp đỡ sao? Hừ, hắn cũng muốn nhìn một chút, ‘cháu ngoan’ có thể mời về người như thế nào để giúp đỡ đối phó với hắn? Vừa ngẩng đầu, lãnh mâu đảo qua hắc y nam tử, hướng hắn ta phân phó:

"Không cần đi dò la, để đội thị vệ thiết kỵ cùng trẫm đi nghênh đón nhị hoàng tử của chúng ta hồi cung đi."

‘Cháu ngoan’, hoàng thúc tự mình đến nghênh đón cháu đây!

"Dạ, Vương thượng." Hắc y nhân gật đầu, xoay người rời đi.

Cung điện to lớn tĩnh lặng, gió hè từ ngoài cửa sổ luồn vào, hiu hiu thổi, ngoài cung  là âm thanh xào xạc của cây cối, phảng phất như có người đang nức nở khóc. . . . . .

Lạc Vương đứng lên, bước xuống bậc thềm xây bằng cẩm thạch, đứng ở bên cửa sổ, đem địa giới toàn bộ Tuyết Lang tộc thu vào trong mắt, môi mỏng gợi lên, lạnh lùng nói trong lòng:

Phụ vương, người có từng hối hận đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho hoàng huynh? Thế nhưng bất kể như thế nào, Tuyết Lang tộc này cuối cùng cũng rơi vào trong tay ta, cũng chỉ có ta, mới có thể phát triển Tuyết Lang tộc. Người hãy nhìn xem, ở trên trời hảo hảo mà nhìn xem, xem ta như thế nào để cho một nhà hoàng huynh đoàn tụ với người, ha ha ha. . . . . .

Không có nhận xét nào: