Trữ
Phong Ly cùng Dạ Thần cả kinh hai mắt đều sửng sốt, chỉ vào nó thất thanh nói:
"Nó
lại là Xà tinh."
Chỉ
thấy con rắn kia hóa thành nữ tử, mi như viễn sơn, mắt như thu thủy, mềm tựa
liễu yếu, lại tự có một cỗ phong tình quyến rũ câu hồn. Một thân quần sam màu
vàng, mấy phần cao quý, lại có mấy phần tà khí. Thật chân chính là một nữ tử
lẳng lơ.
Cho
dù là đã thấy qua nhiều mỹ nữ Trữ Phong Ly cùng Dạ Thần cũng không thoát khỏi cảm
thấy kinh diễm, thế nhưng vừa nghĩ tới ả vốn là con rắn nồng nặc mùi tanh thì
hai người cũng không còn ý niệm trong đầu.
"Nguyên
lai là nữ xà tinh."
Lãnh
Loan Loan bàn tay nhỏ bé vuốt ve cằm nhìn kim xà, không nghĩ tới nó hóa thành
nhân thân còn thật sự là mỹ đến kinh người. Nếu nó lấy nhân thân đến Nhân giới
gây hỗn loạn, chỉ sợ lại là một họa thủy tiêu chuẩn.
"Tiểu
Hoàng hậu, nàng, nàng. . . . . ."
Trữ
Phong Ly nhìn Lãnh Loan Loan, lại nhìn nhìn kim xà. Quả thực không biết phải
đem kinh ngạc trong lòng mình biểu đạt ra như thế nào, rắn hóa thành người nha,
tuy rằng cũng có nghe qua một số truyền thuyết yêu tinh biến hóa thành người. Thế
nhưng nghe nói dù sao cùng tận mắt nhìn thấy cảm thụ là đại bất đồng. Hơn nữa
hắn vẫn cho rằng những câu chuyện này bất quá chỉ là lời nói vô căn cứ, sẽ
không thực sự là kỳ sự. Nhưng trước mắt hoàn toàn phá vỡ ý nghĩ của hắn, thì ra
trên đời thật sự có yêu tinh có thể huyễn hóa thành người.
"Nàng
cái gì?" Lãnh Loan Loan cúi đầu xuống nhìn về phía Trữ Phong Ly, "Ngươi
thấy rồi đấy, nàng là Xà tinh. Như thế nào? Ngươi sợ?" Hừ hừ, nàng cũng là
một con tiểu bạch xà. Nếu ngày đó không phát hiện ra nguyên hình, không biết
hai nam nhân này có thể cũng sợ hãi không dám tiếp tục tiếp cận mình không?
Lãnh
Loan Loan đột nhiên nghĩ đến thân phận của mình, ánh mắt nhịn không được quét
về phía Dạ Thần. Đã thấy khi hắn nhìn đến kim xà huyễn hóa thành người chính là
kinh ngạc cũng không có sợ hãi, chán ghét, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Dù thế
nào hình dạng rắn của nàng so với mãng xà kim sắc kia cũng đáng yêu hơn, làm
sủng vật cũng được, hắn mới tiếp nhận đi.
"Ta
phục rồi, tiểu thư người tha cho ta đi."
Lãnh
Loan Loan đang lúc thầm nghĩ thì lại nghe đến kim xà hướng chính mình cầu xin
tha thứ. Quay đầu nhìn lại, đã thấy nguyên lai nó bây giờ còn đang bị lột da, lớp
da rắn biến thành y sam màu vàng kia đã trở nên càng lúc càng nhạt, chỉ kém
không có đem áo lót trắng cấp lộ liễu ra.
Dạ
Thần cùng Trữ Phong Ly không được tự nhiên quay đầu đi. Cho dù biết trước mắt
là rắn, thế nhưng bọn hắn bây giờ nhìn thấy chính là một mỹ nữ xinh đẹp đang
tuổi thanh xuân, phi lễ chớ nhìn mà.
Kim
xà quỳ trên mặt đất, hướng tới Lãnh Loan Loan dập đầu nhận sai. Nàng bây giờ
cũng không dám coi khinh mấy nhân loại trước mặt nữa rồi, đặc biệt là tiểu oa
nhi này, nàng ta quả thực không giống như là nhân loại. Chẳng những có thể
triệu hồi rắn, bây giờ còn giống như tiểu nữ Vương ngồi trên đầu Cự Mãng, chỉ
sợ là mình đã chọc phải nhân vật lợi hại nào đây.
"Phục
rồi?" Lãnh Loan Loan nhướng mày, hạ mắt liếc xéo nó.
"Dạ,
tiểu yêu phục rồi." Kim xà nào dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của nàng,
cúi thấp đầu, đáp.
"Sớm
nên phục, không phải sẽ bớt chịu khổ sao."
Lãnh
Loan Loan nhíu cặp lông mày khéo léo, bàn tay nhỏ bé hướng tới trên người nàng điểm
nhẹ. Kim y đang nhanh chóng tiêu tan lập tức lại khôi phục bộ dạng ánh vàng rực
rỡ, giống như ánh mặt trời lóng lánh trên không trung.
Trong
con mắt kim xà xẹt qua tia vui mừng, nàng cũng ngạc nhiên cảm giác được đau đớn
toàn thân cư nhiên như kỳ tích tiêu biến đi.
"Đa
tạ tiểu thư."
Kim
xà hướng tới Lãnh Loan Loan dập đầu, trong lòng biết là nàng đã giải trừ pháp
lực thi triển trên người mình.
"Tiểu
Hoàng, để ta xuống dưới."
Bàn
tay nhỏ bé mềm mại của Lãnh Loan Loan vỗ nhẹ Cự Mãng, ý bảo nó đặt mình xuống.
Tiểu
Hoàng cúi thấp đầu xuống, lại như cũ tựa như một tòa núi nhỏ.
Lãnh
Loan Loan từ trên đầu Tiểu Hoàng nhảy xuống, đứng ở trước mặt kim xà. Làn váy
đỏ lửa tựa như một đạo liệt diễm theo gió lay động, trên khuôn mặt phấn điêu
ngọc mài mang biểu tình khó lường vạn phần.
"Ngươi
tên là gì?"
Kim
xà ngẩn ra, không biết tiểu nữ oa hỏi tên mình có dụng ý gì. Nhưng cũng thuận
theo hồi đáp:
"Tiểu
yêu tên gọi Khê Nương."
"Khê
Nương?" Lãnh Loan Loan nỉ non gọi tên của nàng ta, cũng thật xứng với dung
mạo nhân thân quyến rũ kia.
"Ngươi
vì sao chạy đến Trữ phủ sinh sự?"
Trữ
Phong Ly, Dạ Thần nghe thấy Lãnh Loan Loan hỏi, đều quay người lại. Ánh mắt
sáng ngời nhìn kim xà, bọn họ cũng muốn biết vì sao Cự Mãng này lại xuất hiện ở
đây? Theo lý thuyết, loài Cự Mãng này không phải là sinh sống trong rừng sâu
núi thẳm sao?
"Tiểu
yêu không phải cố ý, chỉ là vừa đến Nhân giới, nhất thời thèm ăn, ở bên ngoài ngửi
thấy mùi thức ăn." Kim xà vội vàng giải thích.
Lãnh
Loan Loan cùng Dạ Thần nhìn về phía trù phòng đối diện, giật mình.
"Vậy
ngươi vì sao phải dùng chân thân dọa người?" Nhìn những nha hoàn bị hù dọa,
Lãnh Loan Loan lạnh lùng nói.
"Tiểu
yêu chỉ là muốn dọa bọn họ chạy mà thôi." Kim xà nữ tử mếu máo, nàng cũng nghĩ
tới lại thành lớn như vậy.
"Dọa
chạy mà thôi?" Trữ Phong Ly nhìn hậu viện nhà mình một mảnh bừa bãi, cười
khổ không thôi. Một con rắn mới tới Nhân giới lại tham ăn đã đem hậu viện của mình
quấy phá đến nát bét.
"Tiểu
yêu biết sai rồi, kính xin tiểu thư tha mạng."
Kim
xà vội vàng quỳ xuống, nàng biết tiểu oa nhi này tuyệt đối có năng lực lấy đi cái
mạng nhỏ của nàng.
Lãnh
Loan Loan bàn tay nhỏ bé vuốt cằm, mắt to xoay tròn chuyển động.
"Tha
cho ngươi cũng có thể, nhưng mà ta muốn ngươi đáp ứng một điều kiện."
"Điều
kiện gì?" Khê Nương có chút sợ hãi nhìn nàng, nàng sẽ không bảo mình làm
một số chuyện kinh khủng chứ.
"Ta
muốn ngươi từ hôm nay trở đi hãy ở bên cạnh ta, tuyệt không được hai lòng. Mỗi
một câu, mỗi một chỉ thị của ta, ngươi đều phải vô điều kiện cự tuyệt."
Thu một con rắn có thể biến thành nữ tử quyến rũ ở bên người hẳn là cũng rất hảo
ngoạn.
"Việc
này ——" Khê Nương chần chờ, nàng cũng không muốn làm thủ hạ của một nhân
loại.
"Hử?"
Lãnh Loan Loan thanh âm hơi lạnh, bàn tay nhỏ bé xoát một tiếng vung lên, một
đạo bạch quang khiến mặt đất nổ tung thành một lỗ thủng.
Khê
Nương nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nàng biết nếu nàng không đáp ứng chỉ sợ lỗ
thủng này sẽ xuất hiện ở trên người mình.
"Thuộc
hạ tham kiến chủ tử." Thực thông minh thay đổi thái độ.
"Tốt
lắm." Lãnh Loan Loan gật đầu, nhướng mày nhìn nàng. "Nhớ kỹ, nếu để
cho ta biết ngươi dám phản bội ta, Bổn cung nhất định khiến ngươi sống không
bằng chết."
Âm
thanh lạnh lùng tựa băng phong xẹt qua, khiến cho Khê Nương cả người run lên.
"Thưa
vâng."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét