Tường
đỏ ngói cao, rường cột chạm trổ. Mái hiên cong cong như ưng, trước cửa là thạch
sư hùng vĩ.
Bao
bọc quanh trạch tử Trữ phủ oai phong sừng sững là một mảnh xanh biếc, tựa như một
con hùng sư gầm vang trên thảo nguyên. Cực rộng lớn, khí thế kinh người.
Thanh
sắc nhuyễn kiệu, lam sắc nhuyễn kiệu một trước một sau dừng ở bên ngoài Trữ
phủ. Vén màn kiệu lên, Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan cùng Trữ Phong Ly ở trong
nhuyễn kiệu khác đồng thời hạ kiệu.
Ánh
mặt trời nhỏ vụn, nhè nhẹ rắc xuống. Ven đường ngoài phủ cây cỏ um tùm, hoặc đỏ
rực, hoặc thuần trắng Sắc Vi men theo góc tường cao phía ngoài phủ nở rộ mỹ lệ,
càng làm cho trạch tử có thêm vài phần xinh đẹp tự nhiên.
"Tham
kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu, chủ tử."
Thủ
vệ canh giữ cửa phủ đệ nhìn thấy đám người Dạ Thần, vội vàng khom lưng cúi đầu.
Bọn họ bây giờ đã không còn khủng hoảng giống lần đầu biết thân phận của bọn hắn
nữa rồi, lại nói Hoàng thượng trước kia cũng thường đến quý phủ, chỉ là khi đó
tất cả mọi người không biết thân phận của ngài, đều gọi ngài là Thần công tử.
"Ừ."
Dạ
Thần khẽ gật đầu, ôm Lãnh Loan Loan đi vào trong, Trữ Phong Ly theo đuôi phía sau.
Mấy
người xuyên qua hành lang khúc khuỷu, vẫn chưa đi đến ao sen mỹ lệ kia đã nghe
truyền đến âm thanh khiển trách của nữ tử.
"Ngươi
là ai nha? Tại sao lại ở chỗ này? Ngươi cầm dưa chuột của ta làm gì?"
Trữ
Phong Ly cùng Lãnh Loan Loan, Dạ Thần vừa nhìn, giọng nói này không phải là của
Ngữ Đồng đây sao? Thế nhưng người trong miệng nàng ta là ai? Nói vậy là có
người xông vào Trữ phủ?
Ba
người kinh hãi, Ngữ Đồng là nữ tử yếu ớt không biết võ công. Sau khi sửng sốt,
Trữ Phong Ly thân hình nhoáng lên một cái, hướng tới nơi giọng nói truyền đến bay
vút đi; Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan cũng theo sát ở phía sau.
Lãnh
Loan Loan dựa vào Dạ Thần nhìn Trữ Phong Ly vội vội vàng vàng ở phía trước,
phấn môi gợi lên một nụ cười giảo hoạt. Hắc hắc, Trữ đại công tử nói nam nhân
ba vợ bốn nàng hầu thực bình thường chỉ sợ cũng bị Ngữ Đồng trói lại rồi, nếu
không hắn sẽ không nóng ruột như thiêu đốt như vậy.
Ba
người vừa đến, lại nghe thấy một giọng nam vô cùng hỏa bạo truyền đến.
"Nữ
nhân chết tiệt, ngươi cư nhiên dám đánh bản thái tử, ngươi có tin ta một ngụm
nuốt ngươi không."
"Ngươi
cho là ngươi là yêu quái a, một ngụm nuốt ta, dám ăn vụng dưa chuột của bổn
tiểu thư, ta tìm gia đinh trói ngươi lại làm bù nhìn dọa chim sẻ bây giờ."
Lời
nói của Ngữ Đồng khiến Trữ Phong Ly cùng Dạ Thần bật cười, nha đầu này thật
đúng là hảo ngoạn. Sau đó bọn hắn vừa muốn tiến tới bên cạnh nàng, đã có đạo
thân ảnh nhanh hơn bay vút tới.
Chỉ
thấy Lãnh Loan Loan sau khi nghe thấy nam thanh quen thuộc nọ thì trong ánh mắt
xẹt qua một đạo ánh sáng, thân hình nho nhỏ từ trong ngực Dạ Thần chạm đất bay
vút ra, giống như chú chim nhỏ nhanh nhẹn, khiến cho Dạ Thần cùng Trữ Phong Ly
kinh ngạc. Cũng vội vàng đi theo.
Thân
ảnh lửa đỏ của Lãnh Loan Loan xuất hiện ở phía sau hai kẻ đang tranh cãi, quả
nhiên thấy chủ nhân của âm thanh kia là người nàng quen. Phấn môi hơi nhếch,
làn váy lửa đỏ giống như một đạo liệt diễm, phút chốc hướng thiếu niên gương
mặt tuấn tú đang tức giận đến xanh mét nhào tới, reo hò một tiếng:
"Lãnh
Huyền Minh." Không gọi ca ca, đánh chết cũng không gọi con rắn nóng nảy
này là ca ca.
Bị
người gọi tên, Lãnh Huyền Minh sửng sốt, sau đó trước mắt hồng quang nhoáng lên
một cái, hai tay theo phản xạ tiếp được tiểu thân hình kia, tiếp theo nhìn lại thì
hoàn toàn sửng sốt.
"Cửu
nhi?" Trời ơi, là muội muội bảo bối của hắn.
"Ừm."
Lãnh Loan Loan hai tay ôm lấy cổ hắn, cười đến vô sỉ. "Không phải là bảo
bối của ngươi đây sao." Ở xà giới, Xà Vương, Xà thái tử đều trìu mến gọi
nàng là bảo bối Cửu nhi.
"Thật
tốt quá, ha ha ha. . . . . ." Lãnh Huyền Minh nhìn đến cư nhiên thật sự là
muội muội, cười đến vui vẻ. Một tràng cười hoan hỉ tựa như tiếng đàn từ đầu
ngón tay phát ra, nghe rất êm tai.
Theo
ở phía sau Dạ Thần cùng Trữ Phong Ly nhìn Lãnh Loan Loan đột nhiên nhào về phía
thiếu niên chẳng biết xuất hiện từ nơi nào kia, chỉ cảm thấy mạc danh kỳ diệu. Sau
khi nhìn thấy động tác hai người vô cùng thân thiết, khuôn mặt tuấn tú của Dạ
Thần lại lộ ra xanh xám. Tên thiếu niên kia đến tột cùng là ai? Vì sao Cửu nhi
cùng hắn thân thiết như vậy? Ghen tuông đột nhiên ập tới khiến hắn xem nhẹ họ
của Lãnh Huyền Minh, chính là không vui sải bước dài tiến lên, khẽ vươn tay đoạt
lấy Lãnh Loan Loan, ôm nàng vào trong ngực.
Lãnh
Huyền Minh đang vui thích không kịp đề phòng bị đoạt đi bảo bối muội muội, lại nhìn
thấy hắn ta cư nhiên không biết xấu hổ cướp đi quyền lợi ôm muội muội của chính
mình, thật sự tức giận đến nghiến răng.
"Này,
ngươi là ai? Mau trả Cửu nhi lại cho ta."
"Cửu
nhi không phải của ngươi, dĩ nhiên là không trả lại cho ngươi." Dạ Thần
tay ôm Lãnh Loan Loan, một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Lãnh Huyền Minh,
không vui nói. Thiếu niên mạc danh kỳ diệu xuất hiện này là ai? Hắn ta lại còn
nói Cửu nhi là của hắn.
"Ngươi
muốn bị đánh có phải không? Cẩn thận ta một ngụm nuốt ngươi."
Lãnh
Huyền Minh cặp mắt xanh biếc nổi lên lãnh liệt u quang, dám đoạt muội muội của
hắn, muốn chết!
"Sợ
ngươi bất thành." Luôn bình tĩnh Dạ Thần cũng sẽ bởi vì chuyện của Lãnh
Loan Loan mà trở nên dễ dàng xúc động.
Trữ
Phong Ly cùng Đàm Ngữ Đồng không hiểu ra sao cả nhìn hai người đang tranh cãi.
Không phải nàng đang cùng thiếu niên mắt xanh kia cãi nhau sao? Tại sao lại đổi
thành Hoàng thượng?
Nàng
cùng Trữ Phong Ly hai mặt nhìn nhau, đều quá ngạc nhiên, Hoàng đế luôn bình
tĩnh cư nhiên cũng có thời điểm như thế này. Đặc biệt Trữ Phong Ly quả thực
không thể tin được hai mắt của mình, hảo hữu cao quý cư nhiên sẽ cãi nhau với
người ta, rất không thể tưởng tượng nổi.
Lãnh
Loan Loan bị Dạ Thần đột nhiên ôm vào trong lòng, nguyên là khó hiểu cơn giận
của hắn xuất phát từ đâu. Nhưng khi hai nam tử vốn đều tuấn mỹ bất phàm kia vừa
mới mở miệng, nàng liền sáng tỏ. Nguyên lai ngòi nổ lại là chính mình, đảo cặp
mắt trắng dã, thì ra Dạ Thần là đang ghen. Nhưng mà hắn có phải hay không có
chút thái quá, thậm chí ngay cả dấm chua huynh trưởng của mình cũng ăn, thật là
khiến người dở khóc dở cười mà!
"Hắn
là ca ca ta."
Trước
khi hai người muốn động thủ, Lãnh Loan Loan phun ra một câu. Cặp mắt to đen láy
thực vô tội nhìn vẻ mặt sửng sốt của Dạ
Thần, cùng không thể tin của Trữ Phong Ly, Đàm Ngữ Đồng. Nàng sợ chính mình nếu
không nói, hậu quả hai người đều sẽ bị thương, máu văng khắp nơi. Chính là Xà
thái tử nóng nảy bất chấp ở Nhân giới, trong phút chốc huyễn hóa thành thân
rắn, há to cái miệng rắn đầy máu đem Dạ Thần một ngụm nuốt vào. Đương nhiên,
nàng tất nhiên sẽ không để cho hắn làm như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét