6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 136

Chương 136: Tiểu Hoàng đại chiến hộ quả xà

Lãnh Loan Loan nhìn thẳng vào cặp mắt màu lam cực đại kia, phấn môi nhếch lên lộ ra một chút tựa tiếu phi tiếu. Nàng cũng không tin không đấu lại con Cự Mãng được bố trí này, lão thần quan kia không phải nói nàng là Xà Thần chuyển thế sao? Thân ảnh nho nhỏ nhoáng lên một cái, lửa đỏ la quần như một đạo hỏa diễm hướng Cự Mãng bay vút tới.

"Chủ tử ——"

Thủy Dao cùng Kiếm Ngâm vừa nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của Lãnh Loan Loan hướng Cự Mãng bay vút tới, lúc này cả kinh, tim đều thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, con rắn kia vừa há miệng ra cũng có thể nuốt trọn chủ tử vào bụng. Hai người đang muốn bay lên trước yểm trợ nàng thì lại nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh cực lớn, hai người thuận thế nhoáng lên một cái, đứng ở cạnh hang, đã thấy thân hình cự đại của Tiểu Hoàng cũng xuất hiện ở trong động.

"Tiểu Hoàng ——"

Thủy Dao nhìn thấy Tiểu Hoàng thì trong lòng nhẹ nhàng thở ra, mãng xà đối mãng xà, có Tiểu Hoàng bên cạnh các nàng sẽ không thua nữa.

Xà nhãn của Tiểu Hoàng quét qua nàng một chút, ngay sau đó cái đuôi lớn đảo qua, sơn động nhất thời đất rung núi chuyển, ngay tiếp theo hồ nước cũng dao động theo, mấy quả Linh quả trên cây kia cũng trái lung phải lay, thoạt nhìn dường như muốn rơi tới nơi.

"Xuy ——"

Tiểu Hoàng rung rung vài sợi sâu, mắt nhìn đến Cự Mãng lam mâu trong hồ đang hướng tới Lãnh Loan Loan giương cái miệng rộng đầy máu thì mâu quang chợt lóe, thân thể cao lớn cư nhiên thực linh hoạt, tựa như tia chớp hướng mãng xà trong hồ phóng tới.

Cự Mãng lam mâu cũng cảm thấy nguy hiểm, đầu nhoáng lên một cái, tránh được Lãnh Loan Loan, quay đầu chống lại ánh mắt Tiểu Hoàng, hai con rắn đánh giá đối phương, giống như đang đánh giá thực lực lẫn nhau. Bộ dáng kia quả thật rất buồn cười.

Bất quá Lãnh Loan Loan cũng không xem bọn chúng giằng co, tiểu thân ảnh lửa đỏ trực tiếp hướng trên cây Linh quả bay tới, vươn cánh tay muốn hái chúng xuống.

Nguyên bản cùng Tiểu Hoàng giằng co Cự Mãng lam mâu vừa thấy động tác của nàng, lam quang chợt lóe, cái đuôi lớn ở trong nước đảo một cái, kích khởi nghìn tầng sóng nước, sau đó giống như một phun tuyền hoa lệ rơi xuống. Đầu rắn nhanh chóng hướng sau lưng Lãnh Loan Loan vây tới, há cái mồm to đầy máu lộ ra đầu lưỡi bén nhọn.

Tiểu Hoàng vừa thấy nó muốn công kích chủ nhân, thân thể cao lớn giơ cái đuôi lên, thẳng tắp hướng Cự Mãng lam mâu quét tới.

Cự Mãng lam mâu nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh, cũng cảm thụ được luồng sát khí, nhanh chóng xoay thân, tránh được đuôi rắn Tiểu Hoàng quét tới. Nhưng lại nghe ầm một tiếng, cái đuôi lớn của Tiểu Hoàng đã kích khởi sóng nước trên mặt hồ, cũng chém đứt đại thụ ở giữa hồ kia, mấy quả Linh quả cư nhiên mắt thấy sắp rơi vào trong nước.

"Không hay rồi."

Tránh thoát công kích của lam mâu Lãnh Loan Loan vừa thấy, kinh hãi. Lửa đỏ  thân ảnh nhoáng lên một cái, bàn tay nhỏ bé giương lên, mở ra võng lưới cự đại hứng mấy quả Linh quả, muốn bao bọc mấy quả Linh quả ở trong lưới.

Cự Mãng lam mâu kia thấy hành động của nàng, lúc này con ngươi lam mâu ảm đạm. Lại là mãnh liệt hướng Lãnh Loan Loan nhào tới, thế nhưng Tiểu Hoàng canh giữ ở phía sau, sao có thể để nó đả thương chủ nhân của mình. Cũng theo sát sau lam mâu, hướng tới nó tiến công, quấn chặt lấy nó.

Hai con Cự Mãng ở trong hồ quấy đến bọt sóng quay cuồng, so với trường triều ngoài khơi càng mãnh liệt hơn. Cao cao bọt sóng tung tóe đem bốn phía ngâm trong nước, cũng dội ướt hết thảy những thứ còn lại.

Kiếm Ngâm cùng Thủy Dao đứng ở một bên nhìn hai con Cự Mãng ngươi cắn ta chắn, không ngừng công kích lẫn nhau, lại không có phần nào được đến thắng lợi, nhìn xem là kinh hãi đảm chiến, cặp mắt một đen một đỏ đều trừng to. Kinh tâm động phách như vậy so với thuyết thư có thể còn đặc sắc hơn.

Lãnh Loan Loan nhìn Linh quả thuận lợi  lọt vào võng lưới, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra nụ cười thỏa mãn, thế nhưng ngay tại khi nàng thu võng thì không ngờ đuôi rắn lam mâu kia cư nhiên ở trong nước cảm giác được. Một cơn sóng to hướng Lãnh Loan Loan dũng mãnh lao tới, thành công khiến Linh quả trên tay nàng bị quấy đến từ trong võng lưới rớt ra ngoài.

Lãnh Loan Loan tâm run lên, xoay người một cái, thân hình nhanh nhẹn nhào về phía mấy quả Linh quả.

Ào, lại là một cơn sóng to.

Lãnh Loan Loan nắm trong tay một quả Linh quả, toàn thân lại bị đánh đến ướt sũng.

Tiểu Hoàng thấy con rắn lam mâu kia ngăn cản chủ tử lấy Linh quả, cũng toàn lực hăng hái chiến đấu, đuôi rắn hướng rắn lam mâu mãnh liệt quất tới, bắn lên ngàn tầng sóng, dâng cao vạn trượng.

"Xuy ——"

Thè thè lưỡi, giương mồm to đầy máu hướng rắn lam mâu cắn tới.

Rắn lam mâu vừa thấy, nhưng lại không tránh né. Ngóc đầu rắn lên, há to miệng nghênh đón. Nháy mắt, hai con Cự Mãng liền quấn vào nhau, cắn xé lẫn nhau, không chịu nhả ra. Máu từ thân thể hai bên chảy ra nhiễm đỏ cả hồ nước, trong hai cặp xà nhãn cự đại kia hung quang mãnh liệt, như hỏa diễm đang thiêu đốt. Cả hai đều không chịu lùi bước.

Tiểu Hoàng đột nhiên vung đuôi lên, trong đồng tử phun ra một đạo quang mang màu vàng bắn về phía mi tâm rắn lam mâu. Rắn lam mâu không kịp đề phòng, thân thể lại bị Tiểu Hoàng cắn trúng không thể né được, cư nhiên chỉ có thể để cho kim quang kia chiếu vào mi tâm, sau đó cảm giác thấy mắt càng ngày càng tối đi, một lát sau nới lỏng mồm ra, ngã xuống hồ.

Tiểu Hoàng cũng có chút kiệt lực, nhưng cũng may nó không có ngã xuống. Nhìn thân hình rắn lam mâu ngã vào trong hồ, hồ nước trong suốt bị nhuộm thành huyết thủy, nó lẳng lặng khôi phục thể lực của mình, toàn thân hiện lên một đạo hào quang, miệng vết thương bị cắn cư nhiên cũng chầm chậm bắt đầu khép lại.

Bên kia, Lãnh Loan Loan mặc dù không lấy được toàn bộ Linh quả, nhưng cuối cùng lấy được một quả cũng không tính uổng phí công phu. Nàng thân hình lửa đỏ nhoáng lên một cái, bay đến bờ hồ. Mắt đen nhìn đến Tiểu Hoàng trong hồ, đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng, đem Linh quả giao cho Thủy Dao, sau đó bay đến bên cạnh Tiểu Hoàng cẩn thận xem xét vết thương của nó, sau khi nhìn thấy vết thương từng chút từng chút khép lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, Tiểu Hoàng lại sinh long hoạt hổ. Mà con rắn lam mâu kia bản thân bị trọng thương, nhất thời không thể khôi phục. Dù sao Linh quả đã tới tay, bọn họ cũng không có chuyện gì. Vì thế Lãnh Loan Loan giơ giơ tay lên, hô:

"Chúng ta đi."

Ba người một rắn biến mất trong động.

Không có nhận xét nào: