6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 151

Chương 151: Quân vương không tảo triều ( thượng )

Kim Loan điện

Văn võ bá quan dàn thành hai hàng, một thân quan phục, đầu đội quan mũ, thực rất uy phong lẫm liệt. Nhưng khi bọn họ chờ nửa canh giờ cũng vẫn không thấy Hoàng đế vào triều thì cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Một thân tử sắc quan bào Thu Mạc Ngôn nhíu mày đứng ở nơi đó, nghe đám quan viên bên cạnh xì xào bàn tán, nếp gấp giữa chân mày càng sâu. Vị Hoàng hậu kia bất kể là Xà Thần chuyển thế, hay là yêu tinh, nàng ta cũng đều là một kẻ họa thủy, một họa thủy đủ để lật đổ giang sơn. Không nói đến lúc đầu lập một nữ oa sáu tuổi làm Thái Tử Phi cũng đã là trò cười của Nguyệt Diễm, hiện tại tiểu Hoàng hậu này còn đột nhiên biến thành thiếu nữ, càng khiến cho toàn quốc đều lâm vào đủ loại phỏng đoán. Một khi có kẻ lợi dụng chuyện này ngụy trang khởi sự, chỉ sợ Nguyệt Diễm cầm chắc nguy hiểm.

"Tể tướng đại nhân, ngài nói thân thể Hoàng thượng hôm nay xảy ra chuyện gì? Đã giờ này rồi, vẫn chưa vào triều?"

Đức Thanh Vương gia một thân cẩm bào, đai ngọc thắt eo. Tóc đen dùng ngọc quan buộc cao, cũng nhíu mày hướng Thu Mạc Ngôn bên này nhích lại gần.

"Vương gia, việc này, thần tử cũng không dám vọng tự suy đoán." Thu Mạc Ngôn là người khôn khéo cỡ nào, tức thời đoán được cũng sẽ không dễ dàng nói ra miệng. Dù sao chuyện hoàng thất không phải không nhiều, huống chi vọng nghị Hoàng thượng, đây chính là tội lớn. Hắn làm sao có thể để cho kẻ khác bắt được nhược điểm của hắn?

"Này ——"

Đức Thanh Vương gia trong lòng thầm mắng lão hồ ly hắn, nhưng biểu tình lại không biến hóa. Vẫn là một bộ dáng lo quốc lo dân, khiến người ta cảm thấy rất khiến người bội phục.

"Để bản tướng quân nói, Hoàng thượng nhất định là hãm ôn nhu hương."

Kẻ có thể thẳng thắn như vậy cũng chỉ có Trấn Bắc tướng quân Trịnh Thiếu Sở, người khác tức thời trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng tuyệt đối không dám vọng tự khai khẩu.

"Tướng quân, sao lại nói như thế?"

Là Đức Thanh quân thông minh nắm được đuôi hắn ta hỏi, dù sao lời này cũng không phải hắn nói. Nếu vì vậy mà dẫn tới mầm họa cũng có quan viên ở đây làm chứng cho hắn.

Trịnh Thiếu Sở nhìn lướt qua hắn ta cùng các vị quan viên, trong cặp mắt hổ có vài phần xem thường. Đều là hạng người ham sống sợ chết, rõ ràng trong lòng đều nghĩ đến lại không dám nói ra.

"Đây còn không rõ ràng sao? Hoàng hậu nay đã không phải là tiểu oa nhi, mà chính là một đại mỹ nhân hàng thật giá thật. Hoàng thượng của chúng ta vừa lại đang khi huyết khí phương cương, hai người khẳng định sẽ càng không thể vãn hồi." Bất quá cũng lý giải, dù sao nam nhân nào có thể nhìn một đại mỹ nhân thanh hương linh động bên người mà không tâm động, tay động ?

Hắn một lời nói ra, chúng nhân đều ngượng ngùng sờ sờ mũi tản ra. Không cẩn thận nghị luận chuyện khuê phòng của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chính là phải rước họa vào thân, bọn họ không phải là đại tướng quân tay nắm binh quyền, không dám vọng từ nghị luận. Bất quá lời nói của tướng quân cũng là có đạo lý, bọn hắn bây giờ nhớ tới bộ dáng hiện tại của Hoàng hậu cũng nhịn không được si mê. Quả thật mỹ a, mỹ lệ câu hồn như yêu tinh trong truyền thuyết. . . . . .

Thu Mạc Ngôn cùng Đức Thanh Vương gia nhìn nhau, đều mím môi không nói. Nhưng trong lòng hai người lại không có cách nào bình tĩnh được, không nói đến lí do thoái thác Xà Thần chuyển thế Hoàng hậu tự xưng ôm thái độ hoài nghi, hơn nữa cho dù nàng ta thật sự là Xà Thần chuyển thế, nhưng xem tình huống hôm nay, rất có thể nàng ta sẽ khiến Hoàng thượng bỏ quên trách nhiệm của mình, nếu như rơi xuống thành hôn quân chỉ tham niệm sắc đẹp không tảo triều, như vậy Nguyệt Diễm chính là tuyệt không dung được nàng ta. Từ xưa đến nay đế vương chuyên sủng một người kết cục đều hết sức bi thảm, xem ra bọn họ cần phải nghĩ biện pháp khiến Hoàng thượng tiếp tục nạp phi tần để cân bằng hậu cung.

Đúng lúc này, ngự tiền thái giám bên cạnh Hoàng đế cầm phất trần đi đến.

Thu Mạc Ngôn, Đức Thanh Vương gia vừa thấy, liền vội vàng nghênh đón.

"An công công ——"

An công công vừa thấy Tể tướng cùng Vương gia đi đến, lúc này cũng hướng tới bách quan trong điện khom lưng chắp tay.

"Thỉnh an Vương gia, Tể tướng cùng chư vị đại nhân."

"An công công không cần đa lễ." Đức Thanh Vương gia phất phất tay, "Không biết thân thể Hoàng thượng hôm nay như thế nào mà chưa vào triều? Chẳng lẽ hôm nay miễn triều sao?"

Chúng bách quan cũng từ lúc An công công đi tới thì đều hướng tới hắn hành lễ, sau đó đứng ở một bên vểnh tai nghe hắn cùng Thu Mạc Ngôn, Đức Thanh Vương gia đối thoại.

"Nô tài cũng không biết." An công công lắc lắc đầu, Thánh Thượng cũng không có hạ dụ.

"Cái này ——"

Chúng nhân vừa nghe đều lo nghĩ, nhìn nhìn ngoài điện, mặt trời cũng đã lên cao. Bọn họ chẳng lẽ vẫn ở trong này ngây ngốc chờ?

"An công công, có thể làm phiền ngài đi nhìn xem Hoàng thượng có động tĩnh gì không?"

Ánh mắt Đức Thanh Vương gia cùng Thu Mạc Ngôn, Trấn Bắc tướng quân đều tập trung lên người An công công.

"Việc này ——" An công công nhíu mày, sau một lúc lâu mới gật đầu. "Được rồi, nô tài đi xem xem."

"Làm phiền An công công."

Tia nắng đầu tiên từ ngoài cửa sổ rọi vào, mang đến sự trong lành cho gian phòng.

Gió sớm hiu hiu thổi, mang theo hương hoa.

La trướng theo gió lay động, vén lên một góc.

Trong la trướng, nam nữ giao cảnh triền miên, phần thân mật kia khiến người ta tim đập rộn ràng, cũng khiến cho người không ngừng hâm mộ.

Ngoài la trướng, cẩm y la quần hỗn độn, bằng chứng cho trận hoan ái kịch liệt tối qua.

Ngoài Long Tuyền cung, An công công nhìn thái giám, cung nữ gác đêm vẫn còn đứng ở đó. Trong lòng thầm than thở.

"Tham kiến An công công."

Tiểu thái giám, tiểu cung nữ nhìn lên thấy An công công đi tới, vội vàng hướng hắn hành lễ.

An công công khẽ gật đầu, mâu quang ném về phía điện. Sau đó xoay người nhìn bọn họ, dò hỏi:

"Hoàng thượng, Hoàng hậu vẫn chưa rời giường sao?"

"Hồi công công, vẫn chưa." Tiểu thái giám gật gật đầu.

Trong phòng, Dạ Thần trong khoảnh khắc An công công hỏi liền tỉnh. Cúi đầu, nhìn Lãnh Loan Loan gối lên cánh tay mình ngủ say sưa, màu tím trong đồng tử xẹt qua một đạo ôn nhu. Tối hôm qua nhất định là mệt chết nàng. Nhớ tới chính mình đêm qua  điên cuồng, hắn cũng khó tránh khỏi mặt đỏ tim đập. Không muốn đánh thức nàng, cũng không muốn rời khỏi nàng. Hắn muốn lúc nàng tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy chính là mình. Vì thế, hướng ra ngoài nhẹ giọng phân phó:

"An công công, hạ chỉ. Hôm nay miễn triều."

An công công sửng sốt, không nghĩ tới Hoàng đế tỉnh, càng không có nghĩ tới hôm nay thật đúng là miễn triều. Thế nhưng nếu Hoàng thượng có ý chỉ, hắn cũng chỉ có thể tuân thủ. Vì thế khẽ gật đầu, cúi đầu hồi đáp:

"Vâng."

Không có nhận xét nào: