Lãnh
Huyền Minh trong bích đồng hình như có hỏa diễm đang thiêu đốt, đem Lãnh Loan
Loan đặt xuống đất, lam bào giương lên.
"Tiểu
Cốc, hiện ra."
Lời
nói của Lãnh Huyền Minh vừa rơi xuống, trong bụi cỏ dưới thiên giai liền phát
ra âm thanh cực đại, cơ hồ cảm giác được sơn dã đang địa chấn dao dộng, ngay
sau đó ầm một tiếng, bốn phía truyền đến tiếng xuy xuy, sau đó là một con rắn
hổ mang màu nâu dài khoảng ba bốn mét dẫn theo đủ loại rắn lớn nhỏ mà sắc khác
nhau bò ra ngoài, tràng diện nọ khiến cho người ta nhìn thấy liền nhịn không
được cả người đều nổi da gà, quá điên cuồng. Quá nhiều rắn, còn có mấy con rắn
quấn lấy nhau ở cùng một chỗ, dường như so với cỏ mọc bốn phía còn nhiều hơn, tràng
diện thật rất đồ sộ.
Ngay
cả Kiếm Ngâm cùng Thủy Dao cũng nhịn không được run run, bất quá hoàn hảo, những
con rắn kia ngoan ngoãn dừng lại cách bọn họ vài bước, nếu không bọn họ một sói
một chồn cũng sẽ bị hù sợ.
"Thì
ra các ngươi là người Xà giới."
Lạc
Vương mặc dù cũng bị những con rắn xuất hiện kia làm giật mình, thế nhưng cũng
đã biết rõ thân phận Lãnh Loan Loan. Cặp mắt hẹp dài nhìn về phía Lãnh Loan
Loan cùng Lãnh Huyền Minh, cuối cùng rơi xuống trên người Kiếm Ngâm. Không nghĩ
tới tên tiểu tử này chẳng những mạng cứng, bị hạ độc cũng không chết, bây giờ lại
còn cấu kết với người Xà giới.
Lãnh
Huyền Minh nhướng nhướng mày, hai tay khoang trước ngực liếc nhìn Lạc Vương.
"Bớt
sàm ngôn đi, ngươi là muốn đầu hàng, hay là muốn đánh?" Trong đôi mắt xanh
toát ra hỏa diễm, tay nắm chặt, ngọ nguậy. Tay
hắn quả thực rất ngứa, muốn đánh hay muốn đầu hàng tốt nhất quyết định nhanh
một chút.
"Tuyết
Lang tộc ta cùng Xà giới từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, nhị
vị cần gì phải gây trở ngại cho chúng tôi?"
Lạc
Vương nhìn Lãnh Huyền Minh, nam tử trẻ tuổi này lại là thái tử Xà giới. Như vậy
con bé kia là ai? Mâu quang dừng ở trên người Lãnh Loan Loan có mấy phần tìm
tòi nghiên cứu, chỉ sợ tiểu nữ oa này so với Lãnh thái tử còn khó đối phó hơn.
"Tuyết
Lang tộc tất nhiên cùng Xà giới ta chưa từng có chuyện, chỉ trách ngươi không
nên thương tổn người của ta." Lãnh Loan Loan cũng ngẩng đầu lên, mắt đen
thẳng tắp ngước lên nhìn Lạc Vương. Nàng chính là rất tự bênh vực mình, chỉ cần
là người nàng bảo hộ, ngay dưới sự che chở của nàng, dám đả thương người của
nàng chính là đả thương nàng, tự nhiên sẽ không để cho đối phương có kết quả
tốt.
"Nói
như vậy, hôm nay Xà giới là muốn đối đầu với Tuyết lang?"
Lạc
Vương thấy hai người không chịu buông tay, đôi mắt hẹp dài híp lại, vẻ mặt trở
nên nguy hiểm.
"Bớt
nói nhảm đi, hôm nay ta sẽ giết tên phản thần ngươi báo thù cho phụ mẫu
ta."
Kiếm
Ngâm đã khắc chế không được trong hận ý lòng, cổ tay vừa chuyển, một thanh bảo
kiếm hàn quang lấp lánh xuất hiện trên tay hắn, khẽ giương cổ tay lên, nắm lấy
thanh kiếm hướng Lạc Vương nhào tới.
Lạc
Vương nhìn thấy hắn phi nhanh đến, động cũng không động, ngược lại trong đáy
mắt xẹt qua một đạo thị huyết quang mang. Tốt lắm, hôm nay nhất định phải diệt
trừ mầm tai hoạ này.
Lúc
kiếm của Kiếm Ngâm thẳng bức đến trước Lạc Vương, một thân ảnh màu đen nhanh
chóng chắn ở trước mặt Lạc Vương. Bảo kiếm trên tay cùng bảo kiếm của Kiếm Ngâm
giao nhau phát ra âm thanh keng keng, một bên không quên quay đầu hướng Lạc
Vương nói:
"Vương
thượng, xin ngài bảo trụ Vương thể."
Lạc
Vương thân hình chợt lóe, đứng qua một bên. Đôi mắt vẫn nhìn hắc y nhân cùng Kiếm
Ngâm đao kiếm tương giao, tựa hồ có vô số hoa lửa xoèn xoẹt từ thân kiếm phát
ra. Hắc y nhân kia chính là thị vệ cấp cao nhất trong thủ hạ của Lạc Vương,
thân thủ bất phàm, trước mắt xem ra cùng Kiếm Ngâm cũng không kém nhau là mấy,
trong lúc nhất thời quả thật khó phân thắng bại.
Lãnh
Loan Loan nhìn hai người đánh nhau khó phân thắng bại này thì mày nhíu lại, hơi
nhếch môi, lạnh lùng phun ra mấy từ:
"Ngâm,
tốc chiến tốc thắng."
Nghe
thấy câu nói của Lãnh Loan Loan, Kiếm Ngâm huyết đồng chợt lóe, lệ quang bay
vút ra. Chiêu thế phát ra càng nhanh mà hung mãnh, khiến cho hắc y nhân kia có
chút cật lực. Áo bào hai người theo cơn gió rít gào bay phần phật, tóc tai cũng
hỗn độn bay lên. Cả người lãnh khí không phân trên dưới, chỉ tới khi Kiếm Ngâm một
cái hư chiêu, dẫn tới Hắc y nhân mắc mưu, mới để hắn đâm trúng một kiếm. Sau đó
vọt lên, một cước đá bay hắn ta ra ngoài.
Hắc
y nhân bị Kiếm Ngâm nặng nề một cước đá trúng, miệng đột nhiên phun ra một ngụm
máu tươi. Sau đó thân mình tựa như diều đứt dây, rơi xuống một tảng đá lớn, lại
là một búng máu phun ra tung tóe, cuối cùng thân thể ngã xuống núi.
Lạc
Vương sau khi nhìn đến thủ hạ mình kiêu ngạo nhất cư nhiên bại dưới tay Kiếm
Ngâm, khuôn mặt bỗng nhiên trầm xuống. Tay áo
màu vàng giương lên, ông ta hướng Kiếm Ngâm bay nhanh tới.
"Một
khi đã như vậy, liền để trẫm tự tay kết liễu ngươi."
"Sẵn
sàng." Kiếm Ngâm nghe thấy lời nói băng lãnh của Lạc Vương, tâm càng dâng
lên một cỗ hận ý. Tay áo nhoáng lên một cái,
bảo kiếm trên tay không xuất hiện nữa. Cặp mắt đỏ rực trừng trừng nhìn Lạc
Vương, hắn muốn dùng sức lực nguyên thủy chính tay mình giết chết cừu nhân.
Cẩm
y tựa như một con bướm vàng, Lạc Vương giơ tay lên, một cỗ quang mang màu vàng
nhạt ở trên tay bắt đầu khởi động, sau đó ngón tay ông ta bắn ra, hào quang kia
giống như có sinh mệnh hướng tới Kiếm Ngâm.
Kiếm
Ngâm đứng ở nơi đó cũng không động, chỉ là khi hào quang vọt tới trước mặt hắn
thì ống tay áo vung lên, khiến hào quang phản thủ nhào trở về. Con ngươi đỏ rực
giống như đang tích máu, đỏ đến đến chói mắt. Một ngọn lửa nhảy nhót trong huyết
đồng, cả người Kiếm Ngâm bắt đầu biến hóa, nguyên bản đầu tóc màu đen chợt bắt
đầu biến thành màu hồng, thẳng đến đỏ hoàn toàn, giống như trùm lên một đầu tóc
giả dùng máu nhuộm thành. Huyết đồng càng thêm tà ác, móng tay cũng càng ngày
càng dài, hắn giống như quỷ hút máu từ trong truyện tranh manga bước ra. . . .
. .
Lãnh
Huyền Minh cùng Lãnh Loan Loan, Thủy Dao đều có chút ngây người, không nghĩ tới
Kiếm Ngâm cư nhiên cũng trở thành cái dạng này. Nhưng so với bọn họ sợ hãi hơn
lại là đám người Lạc Vương, ngay cả bầy sói được triệu đến kia cũng không an
phận, trở nên xao động. Phát ra sói tru ngao ngao, dường như bị bộ dáng Kiếm
Ngâm hù dọa.
"Huyết
đồng chú."
Lạc
Vương cũng bị dọa sợ, ánh mắt ngây ngốc nhìn Kiếm Ngâm, nghĩ đến huyết đồng chú
bất quá chỉ là nghe đồn, lại không nghĩ rằng là sự thật. Ông ta cương cứng ở
nơi đó, sức mạnh huyết đồng chú đủ để phá hủy toàn bộ Tuyết Lang tộc, chẳng lẽ
thật sự là trời cao cấp cho mầm tai hoạ kia cơ hội để nó bào thù mình sao?
"Hôm
nay sẽ là ngày chết của ngươi."
Kiếm
Ngâm cả người đều bao phủ trong một mảng huyết sắc hào quang, cặp huyết đồng kia
trở nên quỷ dị khó lường. Môi mỏng khẽ vén, nói ra từng từ từng chữ. Sau khi
lời vừa thốt ra, hắn giương tay lên, vô số huyết châm nhỏ như lông trâu hướng Lạc
Vương cùng bầy sói kia vọt tới. Huyết châm kia vừa dính vào da thịt bọn hắn lại
thoáng cái không thấy đâu, toàn bộ đã bị hút vào trong thân thể bọn hắn.
"A
a a ——"
Nháy
mắt khi châm nhập vào cơ thể, tất cả những người bên cạnh Lạc Vương đều cảm thấy
thân thể giống như bị người ta xé rách, bọn họ dường như nghe được âm thanh xương
cốt vỡ vụn, toàn bộ đều ngã xuống đất, phát ra âm thanh thống khổ. Ngay tại lúc
bọn người Lãnh Loan Loan nhìn vào, chuyện kinh khủng hơn đã xảy ra, trên người Lạc
Vương cùng toàn bộ bầy sói cư nhiên bắt đầu chảy ra máu đỏ tươi. Khiến trên mặt
đất toàn bộ đều tẩm máu, sau đó là giày vò thống khổ trong yên lặng.
Gió,
thổi phất qua, cuốn theo nồng đậm huyết tinh.
Sau
một lúc lâu, Lãnh Huyền Minh mới thốt ra một câu:
"Kỳ
thật hắn căn bản là không cần chúng ta hỗ trợ báo thù."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét