6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 149

Chương 149: Lần đầu triền miên

"Phải."

Dạ Thần tử đồng mỉm cười, nếu như nói trước kia thổ lộ với một tiểu oa nhi làm cho người ta cảm thấy không được tự nhiên. Như vậy hiện tại hắn hướng tới là một thiếu nữ mười tám xinh đẹp, tim vẫn như cũ đập bình bịch. Không phải không được tự nhiên, mà là kích động.

Bàn tay mềm mại của Lãnh Loan Loan chạm vào lòng bàn tay hắn, cảm giác ngưa ngứa từ lòng bàn tay thẳng truyền đến tâm Dạ Thần. Màu tím trong đôi mắt dần dần thẫm lại, ngọn lửa dục vọng nhảy nhót trong đáy mắt hắn. Nhiệt độ trong phòng dường như đột ngột tăng cao, có loại hơi thở ám muội lưu chuyển trong không khí.

Lãnh Loan Loan cảm giác được hơi thở dồn dập của hắn, lại tinh nghịch lui về phía sau một bước, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, mang theo nụ cười giảo hoạt.

"Thần, chàng có muốn xem nguyên hình của ta không?" Một con rắn nhỏ, cũng dọa không được người.

"Hả ——"

Dạ Thần đang trong lúc động tình, lại bị câu hỏi đột nhiên thốt ra này của Lãnh Loan Loan làm sửng sốt. Có điều dục hỏa kia cũng bị tiêu tan, đôi mắt tím nhìn nụ cười lộ vẻ tinh nghịch của nàng. Biết rõ nàng hiện tại đang đùa, nhưng hắn lại không có cách nào tức giận. Hơn nữa nguyên hình của Cửu nhi sao? Hắn thật đúng là muốn biết, hẳn là rất đáng yêu đi.

"Được." Gật gật đầu, hắn ngồi ở một bên. Môi mỏng khêu gợi khẽ vén lộ ra nụ cười thú vị tràn trề.

"Xác định?" Lãnh Loan Loan hơi nghiêng đầu, hắn không nghĩ nguyên hình của mình là con đại mãng xà sao?

"Xác định." Kiên định gật gật đầu.

"Vậy được rồi, chàng nhìn cho kỹ nha."

Lãnh Loan Loan giơ tay lên, một đạo quang mang màu vàng nhàn nhạt lượn lờ phiêu khởi xung quanh nàng, bao bọc lấy cả người nàng, ấn ký Anh Hoa trên trán đồng thời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngay sau đó thân ảnh của nàng biến mất trong ánh hào quang.

Dạ Thần còn chưa kịp phản ứng, kim quang kia đã tản đi, một con rắn nhỏ màu trắng  đã lượn quanh mép giường nơi mới vừa rồi Lãnh Loan Loan ngồi. Con rắn nhỏ kia ước chừng dài hơn một thước, thân rắn mảnh mai. Toàn thân tuyết trắng không tỳ vết, đầu rắn nho nhỏ ngẩng lên, cặp mắt đen sáng ngời kia nháy cũng không nháy mắt nhìn Dạ Thần.

"Cửu nhi?"

Dạ Thần mở trừng hai mắt, đôi mắt tím xẹt qua một đạo hào quang, nhưng không phải sợ hãi, mà là yêu thích.

Lãnh Loan Loan chớp chớp xà nhãn, nàng không nhìn lầm chứ. Hắn đang thích thú?
"Tiểu xà thật đáng yêu."

Dạ Thần cư nhiên không biến đổi, ngược lại còn vươn cánh tay ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn. Trong đôi mắt tím hoàn toàn là nụ cười ôn nhu, không có điểm e sợ nào cả.

"Thì ra đây là nguyên hình của Cửu nhi, thực đáng yêu nha."

"Chàng thật sự cảm thấy đáng yêu?" Tiểu bạch xà ngóc đầu rắn lên, nhìn hắn.

"Đương nhiên." Dạ Thần nói, hai tay nâng con rắn lên. Mặc nó trườn đến cánh tay mình, giống như một sợi dây thừng trắng. Xúc cảm băng lãnh truyền đến thật thoải mái, khiến người ta cảm thấy giống như đang ngâm mình trong băng thủy.

Lãnh Loan Loan thấy hắn thật sự không sợ, trong cặp mắt đen cũng có ý cười. Đầu nhỏ ngóc lên, liền trên mặt hắn là một nụ hôn.

Dạ Thần chỉ cảm thấy lành lạnh, ngưa ngứa, bật lên tiếng cười.

"Ha ha a. . . . . ."

Lãnh Loan Loan thấy hắn cười, lại tinh nghịch lè lưỡi liếm liếm mặt hắn. Sau đó thân mình rụt lại, bò đến một bên giường nhoáng lên một cái, lại biến trở về nhân thân, thế nhưng đã không còn mặc tiết y nữa, mà biến thành không mảnh vải che thân. Cơ thể băng cơ ngọc cốt kia khiến đôi mắt Dạ Thần trở nên sâu thẳm, yết hầu nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

"Cửu nhi ——"

Lãnh Loan Loan nhìn bộ dáng hắn nhếch môi nở nụ cười, cười đến quyến rũ động lòng người, cười đến câu hồn đoạt phách. Mái tóc mềm mại như lụa rũ lên vai, trắng cùng đen, càng nổi bật lên một thân da thịt oánh nhuận, tựa như đang phát sáng. Trước ngực là hai quả đào đẫy đà mây mẩy, khiến người ta thèm khát. . . . . .

Cơ thể lõa lồ của Lãnh Loan Loan tiến sát lên trên người hắn, cảm giác ấm áp mềm nhẵn kia khiến sóng tình trong lòng Dạ Thần cuồn cuộn, nhưng lại cứng ngắc không dám động đậy. Bộ dáng đó thật sự là buồn cười.

"Thần, chàng không muốn ta sao?"

Lãnh Loan Loan vươn ngón tay ngọc thon thon vẽ vòng vòng trên người hắn, tập trung tại vòm ngực rộng lớn của hắn, nghe tiếng tim đập kịch liệt của hắn, cảm thụ được hô hấp nóng rực, dồn dập của hắn, phấn môi gợi lên, nàng biết hắn vì mình động tình. Ở nơi này có loại cảm giác thành tựu, người nam nhân này toàn bộ tư tưởng đều vì mình mà động. . . . . .

"Cửu nhi, nàng có biết mình đang nói gì không?"

Dạ Thần khó khăn mở miệng, mắt nhìn ngọn đèn trên bàn, không dám hướng về phía thân hình kiều mỹ kia của nàng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, rất sợ chính mình không khống chế nổi bổ nhào vào nàng.

"Ta đương nhiên biết." Thanh âm của Lãnh Loan Loan phát ra càng mị hoặc, ngón tay cũng tiếp tục vẽ vòng vòng trêu chọc tâm hắn, hơi thở như lan, ở bên tai hắn khe khẽ nói.

"Ta là thê tử của chàng, chàng là trượng phu của ta, chúng ta ở cùng một chỗ có cái gì không đúng sao?"

Oanh một tiếng, Dạ Thần dường như cảm thấy trong đầu bắn ra những tia lửa rực rỡ, đốt loạn mắt hắn, giọng nói của nàng là nhạc khúc êm tai nhất trên trần gian, thôi miên hắn. Trong đôi mắt kia màu tím nhạt biến thành tím thẫm, hỏa diễm hừng hực nhảy nhót trong mắt, tay nhịn không được phút chốc nắm lấy hai cánh tay nàng. Trên da thịt bạch tích non mềm lập tức bị in lên những dấu hôn hồng hồng, tử nhãn nhìn vào đôi thủy mâu đen tuyền trong suốt của nàng, cánh môi khêu gợi nhếch lên, âm thanh hơi khàn khàn vang lên:

"Có thể chứ?"

Lãnh Loan Loan cười, trực tiếp cho hắn đáp án. Cánh tay ngọc thon thon vòng lên cổ hắn, phấn môi cong lên hôn xuống đôi môi mỏng khêu gợi của hắn.

"Chàng nói đi."

Màu tím trong đôi mắt càng thâm sâu, bàn tay to vòng quanh nàng, bất tri bất giác đẩy nàng ngã lên chiếc giường mềm mại, sau đó vung tay lên, màn giường tản xuống, che đi phong cảnh kiều diễm trên giường.

 Tiếng rên rỉ thở gấp từ trong trướng truyền ra, xuân tình nồng đậm. Xấu hổ đến vầng trăng ngoài cửa sổ cũng trốn vào trong mây, không dám ngấp nghé đối với giao cảnh uyên ương. . . . . .

Không có nhận xét nào: