Trời
xanh, mây trắng, ánh mặt trời, gió hè.
Ngoại
thành Nguyệt Diễm, núi non nhấp nhô trùng điệp, tựa như một con Cự Long phục
ngọa bảo hộ toàn bộ Nguyệt Diễm.
Ánh
nắng nhợt nhạt in bóng loang lổ bao phủ lên vài thân ảnh ở phía dưới.
"Nàng
nhất định phải bình an trở về."
Dạ
Thần một thân cẩm y màu đen, mép áo, cổ tay áo là màu đỏ sậm, cao quý lại không
mất đi tao nhã. Gió hè phe phẩy, trêu chọc vài sợi tóc trên trán hắn. Trên
khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt màu tím đang nhìn tiểu thê tử của mình, vẻ mặt lo
lắng dặn dò.
"Đã
biết." Lãnh Loan Loan được Lãnh Huyền Minh ôm, tư thế cũng giống như Dạ
Thần. Khẽ gật đầu, trên khuôn mặt nho nhỏ lại là thần tình ngưng trọng hứa hẹn.
"Ta
nhất định sẽ bình an trở về." Chẳng những bình an trở về, nàng sẽ cho hắn
một cái kinh hỉ.
"Em
rể, ngươi yên tâm. Ta sẽ bảo hộ Cửu nhi." Lãnh Huyền Minh an ủi Dạ Thần,
nếu không phải thấy hắn ta lo lắng, không yên lòng về bảo bối muội muội của
mình, hắn đã sớm phát hoả. Hắn ta nói đến nói đi đều là nói mấy câu kia, quả
thực là làm chậm trễ thời gian. Chẳng lẽ hắn đường đường thái tử Xà giới lại
không có năng lực bảo hộ Cửu nhi? Bất quá hắn không dám oán giận, chỉ sợ hắn chưa
hướng Dạ Thần phát hỏa, bảo bối muội muội trước đã diệt hắn.
"Thần,
chàng hồi cung trước đi. Trong cung còn có một đống chính sự cần chàng xử lý đấy."
So với Dạ Thần lưu luyến không rời, Lãnh Loan Loan cảm thấy mình có chút bình
tĩnh đến quá mức. Có lẽ là bởi vì nàng đoán được sự tình phía sau, cũng không
lo lắng. Đi đến đỉnh núi lấy Linh quả, nàng đoán nhiều nhất không lâu hơn một
tháng.
"Đúng
vậy a, Thần, tiểu Hoàng hậu nói đúng. Ngươi nếu còn không trở về, chỉ sợ trên triều
đình đám lão gia hỏa kia sẽ ầm ỹ lật trời." Trữ Phong Ly cùng Dạ Thần đưa tiễn
Lãnh Loan Loan, nhìn thấy hảo hữu luôn lãnh đạm ở trước mặt tiểu Hoàng hậu quả
thực giống như người bình thường, do do dự dự, căn bản không giống cái người xử
sự quyết đoán trước kia, cũng nhịn không được lắc đầu thở dài.
"Ừ."
Dạ
Thần khẽ gật đầu, tử nhãn lại như cũ thẳng nhìn vào Lãnh Loan Loan. Tựa hồ muốn
đem dung mạo trắng nõn trước mặt nhớ kỹ trong đầu, dùng để an ủi tương tư ly
biệt.
"Chúng
ta đi." Lãnh Loan Loan hướng tới hắn phất phất tay, "Rất nhanh sẽ trở
về."
Thế
nhưng trong nháy mắt, thần sắc của nàng lại ngưng tụ. Đôi mắt đen láy nhìn Dạ
Thần, phấn môi khẽ vén, giọng mang theo uy hiếp nói:
"Chàng
ở trong cung cần phải quản hai mắt mình, không được bị những nữ nhân trang điểm
xinh đẹp câu dẫn. Nếu ta trở về biết chàng làm chuyện có lỗi với ta, cẩn thận
ta hưu chàng!" Những nữ nhân hậu cung kia cũng không phải là kẻ dễ bắt
nạt, rất nhiều lão già sau khi Hoàng đế thoái vị, đều đem chủ ý đánh tới trên
người Dạ Thần. Sớm biết nàng sẽ rời khỏi hắn, nên đã đem đám nữ nhân kia đưa
vào trong cung.
"Phốc
xuy ——"
Nghe
thấy Lãnh Loan Loan uy hiếp, Trữ Phong Ly quả thật là kẻ đầu tiên nhịn không
được cười lên. Đây cũng quá thú vị, nhìn một đứa bé năm sáu tuổi đối với một nam
tử trưởng thành uy hiếp không cho phép vượt tường, không cho phép làm chuyện có
lỗi, hắn liền không nhịn được cười đến đau bụng. Hình tượng này muốn bao nhiêu buồn
cười liền có bấy nhiêu buồn cười. Nhưng là nụ cười này của hắn, lại đem tai họa
chọc tới trên người mình.
Lãnh
Loan Loan ánh mắt đảo qua, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trữ Phong Ly cười đến mức
không còn hình tượng.
"Như
thế nào? Trữ công tử đối với lời nói của bổn cung có ý kiến?" Hảo tiểu tử,
dám chọc đến nàng.
"Không,
không, ta không có ý kiến." Vừa nhìn thấy Lãnh Loan Loan mặt lạnh, Trữ
Phong Ly vội vàng xua xua tay.
"Hừ
hừ." Lãnh Loan Loan hừ lạnh, nhíu nhíu đôi lông mày khéo léo nhìn hắn. "Tốt
nhất là, nếu để cho ta biết ngươi dám xui khiến Thần nhà chúng ta đi thực hành câu
nói ‘ ba vợ bốn nàng hầu ’gì đó của ngươi, đến lúc đó ngươi cũng đừng trách ta
không khách khí. Hơn nữa còn để cho Ngữ Đồng đem toàn thể Trữ phủ biến thành
vườn rau, kéo ngươi đi làm dân trồng rau. . . . . ."
Trữ
Phong Ly mặt xoát một cái biến trắng, vườn rau? Dân trồng rau?
Mẹ
ơi, hắn nghĩ tới cảnh tượng như vậy, đã cảm thấy cả người bắt đầu run rẩy. Tiểu
Hoàng hậu này quả nhiên ngoan độc, hắn không thể trêu vào. Lại hối hận lúc
trước nói cái gì ba vợ bốn nàng hầu, hiện tại thì tốt rồi, bị Hoàng hậu nắm
được điểm yếu liền không tha.
"Hoàng
hậu yên tâm, ta không dám, tuyệt đối không dám."
Trữ
Phong Ly đối với Lãnh Loan Loan cam đoan, chỉ thiếu chút nữa tay chỉ lên trời
thề thốt.
"Xem
ngươi cũng không dám." Lãnh Loan Loan hừ lạnh một tiếng, liếc xéo hắn. Sau
đó lại đem ánh mắt dừng lại ở trên người Dạ Thần, đáy mắt ẩn giấu tình cảm của
nàng, chỉ hung hăng nói:
"Có
nghe không, không cho phép vượt tường cho ta." Đều nói nam nhân có dục
vọng là điều tất nhiên, mà thân thể mình bây giờ vẫn chỉ là đứa bé. Vạn nhất,
đúng dịp, nếu là hắn uống say, nếu như bị nữ nhân bụng dạ khó lường tính kế thì
làm sao? Nàng chỉ thích sạch sẽ, cự tuyệt thu hàng đã xài rồi.
Dạ
Thần nghe thấy lời nói kinh thế hãi tục của Lãnh Loan Loan, chẳng những không tức
giận, ngược lại lại quét đi lo lắng, trên gò má tuấn mỹ đeo lên nụ cười nhẹ, tử
nhãn ôn nhu nhìn nàng, cam đoan:
"Tuyệt
đối sẽ không có ngày đó."
"Vậy
thì tốt." Lãnh Loan Loan khẽ gật đầu, ánh mắt cũng mềm xuống. "Ta sẽ
rất nhanh trở về, đến lúc đó sẽ cho chàng một cái thiên đại kinh hỉ."
"Cái
gì kinh hỉ?" Trữ Phong Ly chen miệng nói.
"Mắc
mớ gì tới ngươi?" Lãnh Loan Loan bĩu môi, tức giận nói.
Trữ
Phong Ly sờ sờ mũi, ngoan ngoãn thối lui một bước.
Lãnh
Loan Loan từ trên người Lãnh Huyền Minh hạ xuống, đưa tay để Dạ Thần bế lên,
sau đó hai tay nâng mặt hắn lên, há miệng thật to hôn lên gò má tuấn mỹ của
hắn.
Trữ
Phong Ly trợn mắt há hốc mồm, Lãnh Huyền Minh lại ở một bên hút khí, Cửu nhi
cũng chưa từng hôn qua người đại ca là hắn này.
Lãnh
Loan Loan chống lại cặp mắt tím mỹ lệ của Dạ Thần, khe khẽ nói:
"Ta
đi đây."
Dạ
Thần hai tay dùng sức ôm lấy nàng, sau đó gật đầu, ở bên tai nàng nói khẽ:
"Được."
Buông
nàng ra, nhìn Lãnh Huyền Minh bế nàng lên xe ngựa, do Thủy Dao cùng Kiếm Ngâm
cùng lái xe, tung bụi chạy nhanh về phía trước, thẳng đến không thấy bóng dáng
đâu nữa.
"Chúng
ta cũng đi thôi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét