Trữ
Phong Ly vươn tay ngăn lại người tới, đã thấy là hạ nhân hắn phái đi xem chuyện
phát sinh. Tuấn mi hơi nhíu, trầm giọng hỏi:
"Đến
tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Gia
đinh áo xanh ngẩng đầu nhìn thấy là lão gia nhà mình, trong lòng thở phào một
hơi. Nhưng trong cặp mắt lại như cũ còn tồn tại hoảng hốt sâu đậm. Bàn tay đầy
những vết chai vô ý thức vặn vẹo, tiết lộ nỗi bất an của hắn.
"Rắn,
rắn, có một con rắn rất to rất dài . . . . . ."
Gia
đinh áo xanh cơ hồ là nói không thành câu, nhớ tới hình ảnh vừa rồi nhìn thấy,
hắn liền muốn nôn. Thật là khủng khiếp, một con kim xà dài sáu bảy thước, cái
miệng như ấm đun nước há to đầy máu, lộ ra răng nanh bén nhọn dưới ánh mặt trời
lóe lên hào quang khiến lòng người kinh hãi, trên đất mấy nha đầu sợ tới mức
không dám nhúc nhích. Hoàn hảo, hắn là xa xa liền nhìn thấy. Chưa có tới gần,
nếu không chỉ sợ hắn cũng sẽ chân nhũn ra đi cũng không đi nổi.
"Cái
gì?"
Dạ
Thần cùng Trữ Phong Ly phút chốc nhướng mày, hai người nhìn nhau, trong lòng
biết sự tình sợ là lớn.
"Cửu
nhi, nàng trở về trước. Ta cùng Phong Ly đi nhìn xem." Dạ Thần cúi đầu nói với Lãnh Loan Loan, muốn buông nàng ra, để
nàng trở lại chỗ an toàn.
"Không
cần ——" Lãnh Loan Loan bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ hắn không buông, trên mặt
không có ý sợ hãi, ngược lại trong cặp mắt sáng ngời kia còn lộ ra hoan hỉ. Rắn
thì sợ cái gì, to hơn nữa thì có to bằng Tiểu Hoàng không? Nàng chính là công
chúa Xà giới, chẳng lẽ lại có thể sợ đồng loại?
"Ta
muốn đi theo các ngươi." Đôi mắt híp lại, nàng muốn nhìn một chút đến tột
cùng là con rắn như thế nào dám chạy đến dọa người.
"Nàng
——"
Dạ
Thần lắc đầu thở dài, biết nàng quyết định chuyện gì thì không cách nào thay
đổi.
"Chẳng
lẽ chàng quên ta là ai sao?" Lãnh Loan Loan ngước đầu lên cao cao, giống tiểu
nữ vương. Đôi mắt lóng la lóng lánh, nhắc nhở Dạ Thần. "Co dù rắn gì thấy
ta, đều chỉ có quỳ xuống thần phục."
Ánh
mắt Dạ Thần vụt nảy lên, hắn như thế nào đã quên, trước đây lúc Cửu nhi tiến
cung chính là triệu hồi không ít rắn. Còn có nhạc phụ đại nhân nói Cửu nhi là
Xà Thần chuyển thế, có lẽ nàng có thể thu phục con rắn hiện tại đang càn quấy
này.
"Hai
người đang nói gì thế?" Trữ Phong Ly nghe hai người đối thoại càng ngày
càng nhỏ dần, nhưng nhìn đến vẻ mặt Dạ Thần trở nên thoải mái, nghĩ đến là đã
có biện pháp giải quyết.
"Không
có việc gì." Dạ Thần lắc đầu, ôm Lãnh Loan Loan hướng tới Trữ Phong Ly khẽ
gật đầu. "Chúng ta đi xem một chút đi."
"Được."
Trữ Phong Ly gật đầu, bọn họ hướng phía trước đi đến.
"Đúng
rồi ——" Trữ Phong Ly đột nhiên quay đầu lại nhìn gia đinh áo xanh còn ngây
ngốc đứng ở đó. "Quay về không được nói lung tung, nếu hù đến tân khách,
lão gia ta tiêu diệt ngươi."
"Vâng,
vâng . . . . ." Gia đinh áo xanh lập tức gật đầu, chờ sau khi đám người Dạ
Thần đi xa, giơ bàn tay mềm nhũn lau mồ hôi lạnh chảy đầy trán, hậu tri hậu
giác mà nghĩ lão gia cùng Hoàng đế, Hoàng hậu sẽ không có nguy hiểm đi? Nếu Hoàng
thượng xảy ra chuyện ở nơi này, toàn bộ bọn hắn đều chỉ có bị chém đầu. Vừa
nghĩ như thế, sợ tới mức hắn bịch một tiếng rốt cuộc hôn mê.
"Xuy,
xuy ——"
Con
rắn màu vàng ngẩng cái đầu lên cao cao, thè ra cái lưỡi đỏ lòm, con mắt màu hổ
phách hẹp dài kia lóe lên lãnh quang quỷ dị nhìn vào mấy nhân loại gắt gao dựa
vào nhau, run bần bật.
Hắc,
một đám người nhát gan.
"Nó,
nó, nó có thể ăn chúng ta không?" Tiểu nha hoàn áo lục nhìn lưỡi con kim
xà không ngừng thè ra thụt vào, run run hỏi mấy người bên cạnh nàng.
"Không,
không biết." Ba nha hoàn bên cạnh cũng sợ tới mức răng đều va vào nhau,
mặt xanh mét. Các nàng sao lại xui xẻo như vậy, bất quá chỉ là ở hậu viện rửa
rau, cư nhiên đột nhiên xuất hiện một con mãng xà.
Lúc
mấy tiểu nha hoàn không nhìn thấy, kim xà đảo cặp mắt trắng dã, ăn các nàng? Nó
là rất kén chọn có được hay không, nhìn xem mấy nhân loại này toàn thân vô cùng
bẩn, cơ thể còm nhom, toàn thân xương xẩu, nó mới không nhìn trúng các nàng
đâu?
"Xuy
——"
Đột
nhiên kim xà vẻ mặt lập tức trở nên hung ác, xà nhãn thẳng tắp nhìn về phía ba
người đang từ từ tới gần, trong đó trên người hai nam nhân mang theo sát khí. Bọn
chúng là địch nhân.
"A
——"
Một
nha hoàn ngẩng đầu nhìn thấy trong mắt rắn bắn ra ánh nhìn hung ác lại là sợ
tới mức kêu lên một tiếng, rước lấy kim xà không vui nhìn chòng chọc. Kêu cái
rắm, lỗ tai sắp điếc rồi đây này.
"Các
ngươi không nên kêu."
Bọn
người Trữ Phong Ly Dữ Dạ Thần đến gần viện tử, ngẩng đầu nhìn con rắn dưới ánh
mặt trời toàn thân đều lóe ra hào quang óng ánh, tựa như dùng vàng dát thành.
Quả nhiên là một con mãng xà rất dài rất thô, bất quá xem màu da kim sắc của
con rắn này, thoạt nhìn thật ra vô cùng đẹp mắt.
"Chủ,
chủ tử."
Nghe
thấy giọng nói của Trữ Phong Ly, mấy nha hoàn phảng phất như người chết chìm bắt
được khúc cây. Đáng thương kêu lên, trong mắt đều đầy nước.
"Được
rồi, ta sẽ cứu các ngươi. Hiện tại không cần ầm ỹ." Trữ Phong Ly kỳ thật
cũng không nắm chắc, thế nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn mấy nha hoàn kia bị rắn
nuốt trọn đi.
Mấy
nha hoàn nghe vậy vội vàng ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn là bất ổn.
"Xuy
——"
Kim
xà hướng tới bọn người Dạ Thần đong đưa cái đầu rắn, con mắt màu hổ phách bắn
ra lãnh lệ hung quang. Giống như đang cảnh báo bọn họ không nên tới gần nó,
cũng là đang đe dọa bọn họ.
Kim
xà này nhoáng lên một cái, càng làm bọn tiểu nha hoàn bị dọa sợ quá mức. Còn
tưởng rằng nó muốn há mồm nuốt trọn các nàng, một đám chỉ kém không có dồn cục
thành một người.
"Này,
tiểu gia hỏa, ngươi không nên hù dọa các nàng, cẩn thận, ta bẻ răng ngươi."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét