6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 116

Chương 116: Xà tinh
Tiểu kim xà sau khi nhìn thấy Tiểu Hoàng xuất hiện, rõ ràng có chút sợ hãi. Nó có thể lớn gấp hai ba lần so với mình, hơn nữa vừa nhìn liền biết công lực cũng trên mình xa. Kỳ quái là, tiểu oa nhi kia làm sao có thể triệu hồi nó ra chứ?

"Này, tiểu gia hỏa, ngươi bây giờ hướng ta nhận tội vẫn còn kịp."

Lãnh Loan Loan ngẩng đầu, giống như một nữ vương bễ nghễ thiên hạ. Lửa đỏ  quần sam dưới ánh mặt trời khiến toàn thân nàng trở nên rực rỡ, trên khuôn mặt trắng nõn được khảm đôi mắt trong suốt kia lại lộ ra quang mang không ai bì nổi. Toàn bộ thân hình nho nhỏ bắn ra khí thế khiếp người, giống như kim xà kia đảo ngược lại làm tôi tớ phủ phục dưới chân nàng vậy.

Trữ  Phong Ly trong nháy mắt dại ra, sáu tuổi tiểu Hoàng hậu lại có thể gọi lên một con mãng xà một ngụm nuốt chửng tiểu gia hỏa kia? Thật, hắn là triệt để không biết nói gì.

Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan, trong cặp mắt thâm thúy xẹt qua một ý cười. Hôm nay vẻ mặt Phong Ly so với trước kia quả thật phong phú đa dạng, ha ha, không biết hắn buổi tối cùng Ngữ Đồng còn sẽ có diễn xuất phấn khích như thế nào?

Kim xà vừa nghe Lãnh Loan Loan nói lời cuồng vọng như thế, trong con mắt nâu hiện lên một tia không vui. Đầu rắn nhịn không được hướng tới nàng đung đưa, phát ra âm thanh xuy xuy xuy, mùi tanh lập tức phả ra.

"Thực thối." Trữ Phong Ly vội vàng che miệng, lại không nhìn thấy hận ý trong mắt kim xà.

"Còn dám tác loạn." Lãnh Loan Loa ngẩng đầu trừng mắt nhìn kim xà, "Tiểu Hoàng thu thập nó."

Nói xong, nàng ngoắc tay bảo Trữ Phong Ly đem mấy nữ tử kéo ra xa, chính nàng cũng để Dạ Thần ôm mình cùng thối lui đến phía sau.

"Chúng ta tại sao phải đi?" Bọn người Trữ Phong Ly thối lui ra ngoài vài mét.

"Ngươi muốn chết, ta không ngăn cản ngươi." Lãnh Loan Loan liếc trắng mắt, tức giận nói.

Trữ Phong Ly há miệng thở dốc, lại cái gì cũng không nói ra được.

"Xuy ——"

Tiểu Hoàng sau khi nghe thấy câu nói của Lãnh Loan Loan, đuôi rắn thon dài khẽ dao động, lập tức, cát bay đầy trời, lá rụng hoa rơi, chim bướm kinh động, nhanh chóng hủy diệt cả nửa khoảng sân.

Trữ Phong Ly há to mồm ngây ngốc nhìn, mẹ ơi, thật là lợi hại, đây quả thực như đã xảy ra một trận tai vạ.

Tiểu Kim thấy động tác của Tiểu Hoàng, vội vàng thối lui về phía sau, cũng làm dấy lên một trận cuồng lãng.

Hai con rắn Cự Mãng này vừa động, có thể nói là đất rung núi chuyển. Trận chiến kia chẳng những khiến cho Trữ Phong Ly, Dạ Thần kinh ngạc, ngay cả tân khách ở phía ngoài viện cũng đều bị dọa sốc, chỉ thiếu chút nữa bỏ chạy.

"Xuy, xuy ——"

 Tiểu Hoàng ánh mắt bạo lệ, đầu rắn vô cùng lớn hướng kim xà đánh tới.

Ầm hạ xuống, kim xà tránh không kịp, bị Tiểu Hoàng quất trúng, trong con mắt nâu sao bay đầy trời. Ngước đầu rắn lên lắc lư, cùng kẻ say rượu không khác nhau là mấy. Chẳng qua là giờ phút này đầy đầu nó là máu, thoạt nhìn càng thêm khủng bố.

 Lãnh Loan Loan vẫy tay một cái, Tiểu Hoàng dừng công kích.

"Bây giờ hàng hay không hàng?"

Lãnh Loan Loan phấn môi nhếch lên, lạnh lùng nhìn trong con mắt mâu tràn đầy hận ý lại sợ hãi của kim xà. Nàng khẽ nghiêng nghiêng đầu nhỏ, thoạt nhìn rất ngây thơ. Nhưng khí thế cả người lại tỏ rõ uy lực khiếp người của nàng.

Kim xà lắc lư nhìn Lãnh Loan Loan, trong con ngươi toàn khiếp sợ, nghi hoặc nhưng lại không có thỏa hiệp.

"Còn không phục?" Lãnh Loan Loan từ trong lòng Dạ Thần giãy ra đứng trên mặt đất, ngẩng đầu nhỏ lên, thân hình nhỏ xinh so sánh với kim xà, rõ ràng nhỏ bé như thế, nhưng lại bộc phát một loại cảm giác tối cường, phảng phất như chúa tể thần linh vạn vật thế gian.

"Xuy, xuy ——"

Kim xà quật cường rít gào, mùi tanh theo nhiệt độ tăng cao càng phát ra dày đặc.

Lãnh Loan Loan híp mắt lại, thân hình nho nhỏ đột nhiên bay vút lên, giống như một con chim én nhẹ nhàng rơi xuống trên đầu Tiểu Hoàng. Đổi lại nàng giống như một tiểu nữ Vương bao quát nhìn xuống kim xà, ánh mặt trời nhỏ vụn rơi khắp thế gian, cũng rơi xuống giữa những lọn tóc của nàng, giống như vô số ánh sao đang nhảy nhót . . . . . .

Trong khoảnh khắc đó, Trữ Phong Ly Dữ Dạ Thần không nói tiếng nào, chỉ ngẩng đầu lẳng lặng ngắm nhìn tiểu oa nhi ngạo thị hết thảy kia, giống như nàng không phải là một đứa bé mà là thần thánh từ trên trời giáng xuống.

"Một lần cuối cùng, ngươi phục hay không phục?"

Lãnh Loan Loan ngồi ở trên đầu Tiểu Hoàng, giọng nói non nớt thanh thúy dễ nghe. Thế nhưng ngữ khí lại uy lẫm, tựa như có cỗ khí thế vương giả áp bức xuống.

"Xuy ——"

Kim xà hồi đáp cố trợn trừng mắt nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn là khiêu khích.

"Tốt lắm." Lãnh Loan Loan thật dài kéo ra hai chữ, trên khuôn mặt trắng nõn bịt kín một tầng thị huyết quang mang. "Vậy đừng trách Bổn cung rút gân lột da ngươi."

Nói xong, bàn tay nhỏ bé giương lên, một đạo quang mang màu vàng thẳng lủi về hướng kim xà. Giống như một đạo tia chớp, so với tia chớp càng nhanh hơn, đến nỗi kim xà tránh cũng không có chỗ tránh, chỉ trợn to mắt nhìn đạo kim quang kia bắn vào mi tâm nó.

Chỉ nghe thấy một tiếng cực khẽ, da của kim xà kia cư nhiên thật sự bắt đầu từ trên thân rắn bong ra từng màng.

"Nó, nó. . . . . ." Trữ Phong Ly nhìn đến choáng váng.

Dạ Thần cũng cả kinh nhướng mày, cư nhiên thật sự đang lột da rắn sao?

Kim xà vừa thấy da của mình lại có thể từ trên người bong ra từng màng, cũng bắt đầu hoang mang kinh khủng, tuy rằng thân rắn đều phải tự động lột da, nhưng bây giờ là bị kéo xuống một cách không khoan nhượng. Một loại đau đớn như kim châm xát muối lan tràn trong thân thể, nó có thể thấy được cả màu đỏ của da thịt trong thân thể mình. Lúc này con rắn biểu tình đại biến, bất chấp hiện tại có nhân loại bên cạnh, nó chớp lên một cái, con Cự Mãng kia cư nhiên biến thành một nữ tử mặc y sam màu vàng.

Trữ Phong Ly cùng Dạ Thần cả kinh hai mắt đều sửng sốt, chỉ vào nó thất thanh nói:

"Nó lại là Xà tinh."

Không có nhận xét nào: