6 tuổi tiểu xà hậu - Chương 159

Chương 159: Hoàng hậu gặp chuyện? 

"Không có ý gì, ngươi không phải là hồ ly tinh sao?" Lãnh Loan Loan liếc xéo hắn một cái, sau đó khi thiếu niên còn chưa kịp phản ứng thì lại hỏi:

"Ngươi tên là gì?"

A ——

Thiếu niên nhất thời cư nhiên không chuyển hóa được, thẳng đến Lãnh Loan Loan hếch môi lên hỏi lại:

"Ngươi tên là gì?"

Thiếu niên chớp chớp đôi mắt xanh thẳm, sau đó đôi môi sáng bóng vén lên, nói:

"Long Tiếu." Ta vì sao phải nói cho nàng biết tên của ta?

" Long Tiếu?" Lãnh Loan Loan mở trừng hai mắt, không nghĩ tới hắn âm nhu như thế, tên lại có chút khí thế.

"Tên rất hay." Dạ Thần gật gật đầu, tên khí thế bất phàm, chỉ là cùng hắn ta không quá ăn khớp.

Nghe thấy Dạ Thần khen tên hắn hay, thiếu niên kiêu ngạo mà nhướng nhướng mày.

"Là chính ta đặt." Mặc dù ngẫu nhiên cũng gặp phải một số nhân loại có tên này, thế nhưng nếu hắn thích thì chính là của hắn.

Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, quản hắn có phải hay không do tự mình đặt. Nàng hiện tại thật đối với tiểu hồ ly này có hứng thú, tay ngọc thon thon vuốt cằm, nếu đem hắn hợp nhất vào đội ngũ của mình, Thủy Dao cùng tuyết lang sẽ có thêm một đồng bạn, mà chính nàng thì lại có thêm một người có thể sai sử, hơn nữa là người khi nhàm chán còn có thể dùng làm phong cảnh để ngắm.

"Long Tiếu, ngươi có muốn theo ta đến thế giới loài người chơi?" Như thế nào nghe giọng điệu này đều có vẻ như dụ dỗ tiểu hài tử.

Long Tiếu cong cong môi, đồng dạng trả lại cho nàng một nụ cười tà tứ. Thời khắc này, gương mặt âm nhu quả thật có vài phần khí thế, làm cho Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần thầm nghĩ, tên này có phải hay không trong ngoài không đồng nhất, giả heo ăn cọp?

"Được." Dù sao hắn đối với thiếu nữ này cũng rất có hứng thú.

"Vậy bây giờ ta cần hỗ trợ của ngươi." Lãnh Loan Loan vừa thấy hắn đáp ứng, lập tức không khách khí mở miệng.

"Cái gì?" Long Tiếu hỏi, "Có phải giúp ngươi trêu cợt lão già trong miệng ngươi không?" Vừa rồi bọn họ nói chuyện, hắn một câu cũng nghe thủng.

"Không phải." Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu.

"Vậy là cái gì?" Cặp mắt xanh thẳm nhìn nàng, mâu quang trong suốt, phản chiếu thân ảnh của nàng.

"Ngươi có biết trong khu rừng này nơi nào có động vật nhiều nhất không?" Tuy rằng muốn giả trọng thương, thế nhưng cùng tên Trấn Bắc tướng quân cuồng vọng kia đánh cược cũng không thể thua, sau này hắn ta còn có chỗ hữu dụng.

"Muốn làm gì?" Long Tiếu hỏi.

Dạ Thần cũng hiểu được suy nghĩ của Lãnh Loan Loan.

"Ta cùng một kẻ đánh cược xem ai săn được con mồi nhiều hơn." Lãnh Loan Loan cũng không giấu diếm.

"Thì ra là vậy." Long Tiếu gật gật đầu, hướng nàng nói. "Giao cho ta đi."

Dứt lời, thân ảnh màu trắng bỗng nhiên biến mất ngay tại trước mắt bọn họ.

"Hắn đi chỗ nào rồi?" Dạ Thần nhìn vào khoảng không hỏi, yêu tinh cũng có chỗ tốt đấy chứ, xem hắn ta đi lại rất tự do, muốn đi chỗ nào thoáng cái đã không thấy tăm hơi.

"Đi bắt con mồi cho chúng ta." Lãnh Loan Loan đáp, cũng không biết hắn ta sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Thủy mâu quét nhìn bốn phía, nhìn thấy một bên có phiến đá sạch sẽ. Nàng dứt khoát kéo tay Dạ Thần đi tới ngồi xuống.

"Chúng ta đợi hắn một lát đi."

Dạ Thần gật gật đầu, hắn thì không hề gì, chỉ cần ở cùng một chỗ với Cửu nhi, Địa Ngục hay là Thiên đường không quan trọng. Huống chi nơi này rất u tĩnh, thật cũng không tệ.

Ngay lúc hai người vừa ngồi xuống không lâu, đã thấy bạch quang chợt lóe, Long Tiếu cư nhiên đã trở lại. Chỉ là đi theo phía sau hắn là một đám động vật, nhỏ có thỏ, mèo hoang, gà rừng, lớn có heo rừng, sói, hổ. . . . . . Đông đúc xếp hàng cùng một chỗ, kỳ dị là bọn chúng ở chung lại có thể coi như thật hòa thuận.

Dạ Thần nhìn đến màn này có chút ngây người, loại như heo rừng không phải muốn ăn động vật nhỏ sao? Thế nhưng bọn chúng thấy thế nào đứng đây cũng thực tự nhiên, loại như thỏ cũng không sợ bọn sói sao?

"Tiểu tử động tác thật nhanh mà." Lãnh Loan Loan nhìn Long Tiếu mang về những động vật lớn lớn nhỏ nhỏ, trong lòng nhìn hắn bằng con mắt hơi khác. Xem ra tiểu tử diện mạo âm nhu này thật ra vô cùng lợi hại, mà như thế này càng làm cho nàng xác định phải chiêu dụ hắn làm thủ hạ. Hồ ly lợi hại như vậy, không nên quá lãng phí.

"Bọn chúng là bằng hữu của ta." Long Tiếu chỉ vào đám động vật phía sau nói, con ngươi xanh thẳm nhìn Lãnh Loan Loan, vẻ mặt thực rất chân thành.

"Ta chỉ đáp ứng mời các bằng hữu tạm thời giúp cho việc của ngươi, nhưng một khi ngươi đã thắng cược, chúng nó sẽ rời đi." Ý muốn nàng cam đoan không thương tổn chúng nó.

Lãnh Loan Loan gật gật đầu, không hề gì, chỉ cần thắng Trấn Bắc tướng quân cuồng vọng kia là được.

"Được." Lãnh Loan Loan nhướng nhướng mày, "Như vậy, chúng ta bây giờ có thể chuẩn bị mở màn cho trò chơi."

Ba người, nói chính xác hơn, là một người một xà một hồ định ra kế hoạch. Sau đó mang theo một đám động vật chậm rãi rời đi.

Trường săn bắn, mọi người săn bắn lục tục mang theo chiến lợi phẩm của bọn họ trở về.

Sau một trận tiếng vó ngựa, Trấn Bắc tướng quân Trịnh Thiếu Sở cũng cưỡi ngựa về tới tràng. Phía sau hắn, đám tùy tùng trong tay xách, ôm vô số động vật nhỏ, thậm chí còn có người khiêng hai con sói bị thương cùng một cái đầu hổ. Thu hoạch rất phong phú, Trịnh Thiếu Sở xuống ngựa liền nhìn quanh:

"Hoàng hậu nương nương đâu? Bản tướng quân chính là trở về ứng cược đây."

Mọi người vừa nghe, trong lòng đều có những loại suy nghĩ. Không nghĩ tới tướng quân quả thực cùng Hoàng hậu nương nương so đo? Cũng không biết kết quả như thế nào, nhưng Hoàng hậu nương nương cùng Hoàng thượng còn chưa trở về, mọi người đành phải hướng tới hắn lắc lắc đầu.

"Ha, còn chưa trở lại. Vậy nhất định là bản tướng quân thắng."

Hắn nói chưa dứt, lại nghe đến một trận âm thanh càng vang dội hơn. Mọi người nhìn lại, chấn động.

"Trời ạ, thật nhiều động vật, lại còn sống."

Mọi người sau khi giật mình, đều sợ tới mức sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, nhất tề thối lui về phía sau. Mẹ ơi, những con này còn sống sờ sờ, còn có sói, hồ ly hung mãnh, cuối cùng là chuyện gì xảy ra thế này?

Trịnh Thiếu Sở vừa thấy, sắc mặt cũng trầm xuống. Chẳng lẽ đám động vật này là theo Hoàng hậu đến?

Tất cả mọi người còn chưa hoàn hồn, đã thấy vài con ngựa chậm rãi tiến tới. Ngồi trên con ngựa dẫn đầu đúng là Hoàng đế, trong ngực hắn còn ôm một thân hồng kỵ trang Hoàng hậu. Mà ở phía sau bọn họ trên lưng mấy con ngựa lại là vắt ngang vắt dọc vài thị vệ, mọi người nhìn thấy thì trong lòng đều có dự cảm không tốt. Quả nhiên, chỉ nghe Hoàng đế hét lớn một tiếng:

"Mau truyền ngự y, Hoàng hậu bị ám sát."

Không có nhận xét nào: