Kỷ
Thanh Ngữ xuất giá.
Hoàng
thái hậu mặc dù đối với kết quả này không quá hài lòng, thế nhưng cũng hiểu
được đây là nhượng bộ duy nhất của Lãnh Loan Loan.
Đối
với tứ hôn, Kỷ Thanh Ngữ cũng không có biểu hiện kịch liệt phản đối, ngược lại
thực bình tĩnh tiếp nhận. Thậm chí ngay cả phụ vương yêu thương nàng nhất kỳ
quái chết đi, nàng cũng không có quá mức bi thương. Sau khi ở trong cung thắp
nhang đốt đèn vì phụ thân trông coi vài đêm, nàng liền bình tĩnh đón nhận an
bài xuất giá.
Ngược
lại bọn người Dạ Thần đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ cảm thấy Kỷ
Thanh Ngữ này biến đổi cũng quá lớn rồi.
Lãnh
Loan Loan khẽ nhếch môi mà cười, bọn hắn làm sao có thể hiểu được tâm trạng
tuyệt vọng cam chịu số phận của một người đã kinh qua từ thiên đường đến địa ngục.
Huống chi Kỷ Thanh Ngữ vốn chỉ là một nữ tử, lại còn là một nữ tử được cưng
chìu đến hư, năng lực tiếp nhận của nàng ta thì càng thấp hơn. Nàng cũng không
phải là nghĩ thông, mà là theo bản năng cho là mình không có biện pháp lần nữa
có được hạnh phúc, chỉ có mặc cho số phận. Bất quá như vậy cũng tốt, ngược lại
lại giảm đi một phen ép buộc.
Thân
thể nho nhỏ lửa đỏ vểnh cái chân ngắn thực không hình tượng ngồi trên ghế, cặp
mắt to đen láy híp lại, hưởng thụ cung nữ phía sau quạt mát cho nàng.
Một
luồng sáng nhàn nhạt từ ngoài cửa sổ rắc vào, quang mang óng ánh mang đến cảm
giác ấm áp.
Gió
hè nhẹ lướt qua, mành lụa vàng lay động.
Sau
thư trác, Dạ Thần nhíu mày phê tấu chương. Trên khuôn mặt tuấn mỹ là vẻ nghiêm
túc, lại đặc biệt khiến người ta tán thưởng.
Hai
người lẳng lặng cùng ở trong thư phòng, không khí hai bên cũng như ánh nắng ấm
áp kia vậy, ôn hòa vô cùng.
"Hoàng
thượng ——"
Ngoài
cửa vang lên âm thanh của thái giám Tiểu Bố Đinh.
Dạ
Thần ngẩng đầu, nhìn Lãnh Loan Loan trên ghế bên cạnh, đã thấy nàng híp mắt, gương
mặt trắng nõn rất là hưởng thụ. Môi mỏng nhếch thành nụ cười, sau đó hướng tới
ngoài cửa thản nhiên nói.
"Vào
đi."
Một
thân thanh sam Tiểu Bố Đinh đi đến, nửa quỳ xuống, hành lễ.
"Tham
kiến Hoàng thượng, nương nương."
"Ừ."
Dạ Thần khẽ gật đầu, khẽ nâng cằm, nhìn hắn.
"Có
chuyện gì?"
"Bẩm
Hoàng thượng, Trữ công tử phái người đưa tới một phong thư." Tiểu Bố Đinh
đáp, một bên đem thư trình lên.
"Ồ?"
Dạ Thần nhận thư, từ trong phong thư lấy thư tín mở ra xem. Vẻ mặt không khỏi
có chút ngạc nhiên, sau đó là áy náy.
"Làm
sao vậy?" Không biết lúc nào, Lãnh Loan Loan đã mở mắt, nhìn biểu tình Dạ
Thần không khỏi hỏi.
"Các
ngươi lui xuống trước đi." Dạ Thần hướng tới Tiểu Bố Đinh cùng cung nữ
phất phất tay.
"Nô
tài cáo lui."
"Nô
tỳ cáo lui."
Tiểu
Bố Đinh, cung nữ sau khi thi lễ, rời đi.
Lãnh
Loan Loan bước lên trước, làm ổ trong lòng Dạ Thần, thân thể nho nhỏ ngồi lên đùi
hắn, tiếp nhận thứ hắn vừa xem trong tay. Khóe môi nhếch lên cười, trong đôi mắt
to có vài phần hứng thú.
"A,
nguyên lai là sinh thần Trữ Phong Ly."
"Đúng
vậy a." Nhắc tới đây Dạ Thần lại có chút áy náy, "Mấy ngày nay bận
rộn, đã quên mất sinh thần Trữ Phong." Vừa đăng cơ, sự vụ bề bộn.
"Không
có việc gì, hiện tại hắn không phải là tự mình đưa thiếp mời đến đây đấy thôi."
Lãnh Loan Loan cầm thư tín trên tay giơ giơ lên, khóe môi kéo thành một độ cong
xinh đẹp.
"Chúng
ta tổ chức khánh sinh cho hắn đi." Hoàng đế, Hoàng hậu tự làm sinh thần
cho hắn, cái mạng nhỏ của hắn đủ lớn a. Bất quá nàng mấy ngày nay cũng chán,
nghĩ muốn xuất cung dạo chơi, đúng lúc, thật vừa vặn a.
"Ừ."
Dạ Thần khẽ gật đầu, "Sinh thần là ngày mai, ta bảo người chuẩn bị một
chút."
"Không
cần." Lãnh Loan Loan lắc đầu, nụ cười trở nên giảo hoạt. Ngước cái đầu nhỏ,
hướng tới Dạ Thần chớp chớp mắt.
"Trữ
Phong Ly có thành thân chưa?"
"Chưa
có." Dạ Thần lắc lắc đầu, tử nhãn nhìn Lãnh Loan Loan, mày kiếm anh khí
nhướng đến cao cao, sẽ không phải Cửu nhi an bài nhân duyên cho người ta đến
nghiện rồi, lại muốn tứ hôn cho Trữ Phong Ly đi? Hắn trừng mắt nhìn, nếu quả
thật là như vậy, chỉ sợ Trữ Phong Ly sẽ không cao hứng, còn muốn tức chết a.
"Vậy
hắn có thị thiếp không?" Lãnh Loan Loan cũng không quản ý nghĩ của Dạ Thần,
tiếp tục hỏi.
"Có."
Dạ Thần khẽ gật đầu, Nguyệt Diễm thủ phủ đương nhiên sẽ không ngay cả một người
thị thiếp cũng không có.
"Chàng
nói nếu chúng ta cấp cho hắn một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nữa, hắn sẽ rất
vui vẻ chứ?" Lãnh Loan Loan giảo hoạt cười nói, kỳ thật trong lòng sớm
biết Trữ Phong Ly sẽ có phản ứng gì.
"Không
biết." Dạ Thần thành thực đáp, sau đó cười lên ."Hắn sẽ khí hôn (tức
đến ngất)." Phong Ly tuy rằng già mồm la hét nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là
rất bình thường, nhưng là trời biết hắn có bao nhiêu chán ghét nữ nhân dây dưa,
tuy rằng trong phủ cũng có nuôi thị thiếp, nhưng nam nhân dù sao cũng có nhu
cầu cần giải tỏa. Có một hai thị thiếp đi nữa là cực kỳ bình thường. Mà chính
mình nếu không gặp được Cửu nhi, chỉ sợ cũng sẽ giống như những người khác.
"Ha
ha a. . . . . ." Lãnh Loan Loan cười tựa như tiếng chuông bạc vang vọng
trong thư phòng, nàng muốn nhìn bộ dáng bị tức chết của hắn. Ai kêu hắn ngày đó
tẩy não bậy bạ cho Thần, nói cái gì nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là bình thường,
cư nhiên xui khiến Thần sau lưng mình tìm nữ nhân khác, hừ hừ, hiện tại nàng liền
đáp trả lại hắn.
Dạ
Thần nghe thấy tiếng cười của Lãnh Loan Loan, ôm thân thể run lên của nàng. Hắn
biết Cửu nhi nhất định là muốn chỉnh Phong Ly rồi, tuy rằng hắn thực đồng cảm cho
Phong Ly, thế nhưng vẻn vẹn chỉ là đồng cảm mà thôi.
"Ta
quyết định ——" Lãnh Loan Loan vỗ tay một cái, phấn môi kéo lên, tà ác cười
nói. "Liền chọn một tuyệt sắc đại mỹ nữ tặng cho hắn." Mỹ nhân ân nan
tiêu, tuyệt đối sẽ tặng một mỹ nữ rất ‘ đặc biệt ’ cho hắn. Hắc hắc.
".
. . . . ."
Dạ
Thần nhìn trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Lãnh Loan Loan lộ ra nụ cười
xấu xa, chỉ có thể ở trong lòng cầu phúc cho hảo hữu.
Phong
Ly, bản thân ngươi cầu nhiều phúc đi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét