"Ngươi
đang ở đây tìm ta sao?" Lãnh Loan Loan nhếch môi cười nhẹ, lại cười đến
khiến hắc y nhân rợn cả tóc gáy.
"Ngươi,
ngươi, làm sao ngươi lại ở sau lưng ta?"
Hắc
y nhân lắp bắp nói, chỉ cảm thấy sau lưng tựa hồ có cổ âm phong thổi qua, khiến
toàn thân hắn tóc gáy đều dựng lên.
Lãnh
Loan Loan nhướng nhướng mày, khóe môi ý cười càng sâu. Tựa hồ hắc y nhân kia
càng sợ hãi, nàng càng vui vẻ. Gió lướt qua khiến vài sợi tóc trên vầng trán
trơn nhẵn của nàng khẽ bay lên, cánh hoa đào phấn hồng vẫn như cũ rơi lả tả.
Nàng nhìn hắc y nhân, trong đồng tử đen như bảo thạch lộ ra quang mang khiến
người ta kìm lòng không được run rẩy.
"Nói
đi, mục tiêu của các ngươi là Bổn cung hay là Hoàng thượng?" Chọc nàng,
giết không tha; chọc Thần, nàng khiến cho bọn chúng muốn chết cũng không thể.
Nghe
được lời của nàng, hắc y nhân mới đột nhiên hoàn hồn lại. Bọn họ là tới lấy
mạng nàng, sao lại bị nàng dọa sợ. Đại thủ phút chốc nắm thành quyền, ánh mắt
khôi phục lãnh lệ bình thường.
Lãnh
Loan Loan thấy hắn nhanh định thần như vậy, quả thật có hơi tán thưởng. Bất quá
ngay cả như vậy, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta. Tay
giơ lên, ánh mắt của nàng trở nên không kiên nhẫn.
"Cho
ngươi một cơ hội cuối cùng."
Lãnh
Loan Loan trong mắt bạch quang chợt lóe, nháy mắt khi mũi kiếm hắc y nhân lao
về phía nàng. Mũi chân điểm nhẹ, thân thể bay nhẹ về phía sau. Hai tay vươn ra,
giống như Phượng Hoàng tung cánh. Cặp mắt lãnh lệ lộ ra quỷ dị hào quang vẫn
không rời khỏi hắn, chỉ thấy hắn sau khi sửng sốt ngay sau đó lại hướng tới mình
công kích.
Lãnh
Loan Loan cảm thấy buồn cười, thế gian quả thật có quá nhiều kẻ không biết tự
lượng sức mình, bất quá bọn hắn không biết tự lượng sức mình cũng là những kẻ
có năng lực mạnh mẽ bất phàm. Nhếch môi cười, nàng giơ tay lên. Một đạo kim
quang xuất hiện, hắc y nhân chỉ cảm thấy thân thể như bị tưới chì, vô luận thế
nào cũng vô pháp sử ra khí lực. Kiếm trên tay vung rồi lại vung, lại vẫn như cũ
không thể vung về phía nàng. Trong lúc nhất thời hoảng hốt, nàng ta đến tột cùng
làm cái quái gì với mình thế này?
"Ngươi
là người là yêu?"
Lãnh
Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, chỉ cảm thấy lời thoại của những kẻ này sao lại
giống nhau đến thế, không thể đổi câu mới mẻ hơn sao? Nàng vừa thu tay lại, hắc
y nhân thu người lại không được, ngã về một phía, kiếm thiếu chút nữa đâm vào
cơ thể hắn, khiến hắn sợ đến lại càng choáng váng.
Loan
Loan nhàm chán lắc lắc đầu, quên đi, thay vì cùng hắn ta lãng phí thời gian,
chẳng thà dùng pháp lực trực tiếp từ trong đầu hắn lấy ra tin tức mình cần. Cổ
tay giơ giơ lên, một đạo kim quang phút chốc nhằm về phía đỉnh đầu của hắn. Một
lát sau, Lãnh Loan Loan đã hiểu rõ, đôi mắt sáng ngời xẹt qua một đạo lãnh lệ, không
ngờ là lão già đó. Nhìn hắc y nhân sắp bò dậy, nàng không hề lưu tình, đại thủ
giương lên, chợt hạ xuống, cơ thể hắc y nhân kia phanh phanh phanh bị xé nứt
thành mấy mảnh, máu tung tóe, nhiễm đỏ trên mặt đất.
Lãnh
Loan Loan chỉ lạnh lùng cười, ngay sau đó một đạo kim quang qua đi, thân ảnh
phút chốc biến mất không thấy đâu.
Sau
khi nàng rời đi, bạch hồ kia lại xuất hiện. Một cặp mắt xanh thẳm nhìn hắc y
nhân trên mặt đất đã thành những mảnh nhỏ, trong mắt xẹt qua một đạo hào quang,
nguyên bản nữ tử này lại không phải là nhân loại, có điểm ý tứ.
Một
nơi khác, Dạ Thần cẩn cẩn thận thận trong khu rừng âm u tìm kiếm tung tích hắc
y nhân. Nhưng không có phát hiện, thế nhưng nháy mắt ngay tại lúc hắn xoay
người, một hắc y nhân lại xuất hiện ở một chỗ khác. Nghe thấy tiếng bước chân
hai người phút chốc quay đầu lại mắt đối nhau, đôi mắt tím của Dạ Thần thoáng
chốc lạnh lùng lại:
"Rốt
cuộc tìm được các ngươi rồi!" Tay mò vào
bên hông, nhuyễn kiếm xuất vỏ.
"Nói,
các ngươi là do kẻ nào phái tới ?"
Hắc
y nhân cũng không ngờ tới hành tung của bọn chúng cư nhiên đã bị phát hiện, lúc
này thoáng cái cũng rút kiếm ra không nói hai lời đâm về phía Dạ Thần. Thế
nhưng nháy mắt khi hắn xuất kiếm, nhuyễn kiếm của Dạ Thần cũng xuất thủ, kết
quả không hề nghi ngờ, hắc y nhân bị đâm trúng chân, quỳ trên mặt đất.
"Nói
lại lần nữa, đến tột cùng là kẻ nào phái các ngươi tới ám sát trẫm ?"
Dạ
Thần tử nhãn thâm thúy nhìn hắc y nhân, lại lớn tiếng hỏi.
"Không
cần hỏi."
Một
trận kim quang ở khoảng không phía sau bọn hắn lượn lờ tản ra, ngay sau đó thân
ảnh Lãnh Loan Loan xuất hiện. Nàng nhếch môi liếc mắt nhìn hắc y nhân mím môi,
thản nhiên nói.
"Cửu
nhi, nàng biết kẻ chủ mưu rồi?"
Dạ
Thần tay cầm kiếm kề ngay cổ hắc y nhân, mắt nhìn về phía Lãnh Loan Loan, lãnh
lệ đảo thành ôn nhu. Thấy nàng bình an, hắn nới lỏng đại khẩu khí. Mặc dù biết
cơ hồ không người nào có thể đả thương nàng, nhưng hắn vẫn như cũ không thể
không lo lắng, bởi vì để ý, cho nên lo lắng. Bất quá nghe khẩu khí Cửu nhi
dường như đã tìm được kẻ chủ mưu ở phía sau.
Nghe
thấy câu hỏi của Dạ Thần, hắc y nhân cũng hoảng sợ. Không thể nào, chẳng lẽ đồng
bọn khác cũng bị bọn họ phát hiện rồi? Thậm chí có tên vi phạm môn quy, nói
ra thân phận cố chủ?
Lãnh
Loan Loan khẽ gật đầu, đi tới bên cạnh Dạ Thần. Mắt nhìn xuống Hắc y nhân, lạnh
lùng nói:
"Ngươi
đang ở đây nghĩ tới đồng bọn của ngươi sao? Bọn chúng đã đi gặp Diêm vương gia trước
ngươi một bước rồi." Những tên hắc y nhân khác, vừa rồi cũng bị nàng giải
quyết.
Sau
đó không đợi hắc y nhân phản ứng, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lên nhìn về phía Dạ
Thần, nhướng mày cười, nói:
"Thần,
tiễn hắn lên đường đi."
Dạ
Thần gật đầu, không lưu tình chút nào vung kiếm lên, hắc y nhân còn chưa kịp
phản ứng, liền trợn to hai mắt ngã xuống đất vong mạng.
Lãnh
Loan Loan hếch hếch môi, nhìn Dạ Thần nói :
"Thần,
chàng quá nhân từ." Một vài thời điểm, nhân từ cũng không phải là chuyện
tốt.
Dạ
Thần lau đi máu của hắc y nhân trên thân kiếm, cũng không phản bác Lãnh Loan
Loan. Thu kiếm lại, quan tâm đến kẻ chủ mưu ở phía sau.
"Cửu
nhi, là kẻ nào phái bọn chúng đến?"
"Thu
Mạc Ngôn."
Lãnh
Loan Loan nhướng nhướng mày, thản nhiên nói. Nàng đã sớm nhìn lão già đó không
vừa mắt, từ khi bắt đầu lập Thái Tử Phi vẫn luôn nhằm vào nàng, hiện tại lại
còn dám tìm người đến ám sát mình, thật sự là chán sống, lần này nàng sẽ để lão
ta biết kết quả của việc chọc vào nàng.
"Cái
gì?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét