Ánh
nắng tươi sáng, vạn dặm không mây.
Người
ta nói rằng, vào ngày sinh thần nếu diễm dương cao chiếu, vận thế năm đó sẽ rất tốt.
Tại
khu phú nhân ngoài hoàng thành Nguyệt Diễm, trạch tử thủ phú Trữ phủ sừng sững tọa
lạc tại đó. Trạch tử quy mô rộng lớn, trước cửa là hai pho tượng sư tử bằng đá
trợn to mắt nhìn tân khách lai lai vãng vãng, trông rất uy phong lẫm liệt.
Cạnh
cửa bày một cái bàn hình chữ nhật, tiên sinh trướng phòng tạm thời đảm đương trọng
trách ghi chép lại mọi người tặng lễ. Đứng ở bên cạnh tiên sinh trướng phòng là
hai gã sai vặt, bọn họ phụ trách thu nhận hạ lễ.
Tại
phía ngoài đại môn, Trữ Phong Ly đi ra. Một thân lam sắc lụa bào, phía trên
dùng sợi tơ bạc phác họa từng nét từng nét chữ phúc lộc được đan vào nhau, trông
rất là vui mừng lại lộ ra quý khí. Một đầu tóc đen dùng ngọc bích trâm buộc cao
lên, quả nhiên là ngũ quan như ngọc. Trên khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười,
chắp tay hướng tân khách tạ lễ, một bên lại bảo gã sai vặt dẫn khách nhân vào
đại sảnh. . . . . .
Một
lát sau, một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng trước
cửa Trữ phủ. Thân xe thêu những đám mây màu trắng, mái hiên xe ngựa là màu đỏ, được
bọc bởi cẩm đoạn thượng đẳng. Tấm lụa trắng của song cửa theo gió giương lên, hé
ra khuôn mặt trắng nõn đáng yêu như búp bê sứ của một nữ oa, còn có phía sau nữ
oa là một nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ lại cao quý.
Ánh
mắt hai người xuyên thấu qua cửa sổ chống lại ánh mắt của Trữ Phong Ly, cười
nhẹ.
Trữ
Phong Ly sau khi nhìn đến hai người trong xe, lập tức bỏ lại tân khách bên cạnh,
bước nhanh tới.
Toa
xe mở ra, nam tử trẻ tuổi đã ôm tiểu oa nhi xuất hiện. Khuôn mặt tuấn mỹ, khí
thế bất phàm kia gây cho chúng tân khách chú ý, đột nhiên có người cả kinh,
nhận ra người nọ không phải là đương kim Thánh Thượng sao? Mà tiểu oa nhi kia
khẳng định chính là sáu tuổi tiểu Hoàng hậu. Một bước dài cũng đi tới trước xe
ngựa, lập tức quỳ xuống hô to:
"Tham
kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."
Chúng
tân khách vừa nghe âm thanh của người nọ đều ngây ngốc, người đến là Hoàng
thượng, Hoàng hậu sao? Ánh mắt đều ném về phía chủ nhân của ngày hôm nay - Trữ
Phong Ly.
Trữ
Phong Ly khóe miệng run rẩy, người này thật đúng là lanh mồm lanh miệng. Hiện
tại làm sao bây giờ? Ngẩng đầu nhìn Dạ Thần cùng Lãnh Loan Loan, đã thấy hai
người tựa hồ cũng không lưu tâm, lúc này cũng quỳ xuống, hô:
"Thảo
dân Trữ Phong Ly cung nghênh Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương thánh
giá."
Mọi
người nhìn lên, đây thật đúng là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương. Bình
bịch quỳ trên đất, âm thanh liên tiếp.
"Thảo
dân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu."
Dạ
Thần ôm Lãnh Loan Loan từ trên xe ngựa bước xuống, một thân cẩm bào đỏ tía,
viền vàng tà áo, miêu tụ. Đai ngọc lam bảo thạch được quấn ngang eo, cả người
tỏa ra khí tức tôn quý. Tay hắn hướng tới mọi
người giương lên, nói:
"Tất
cả đứng lên đi."
"Tạ
Hoàng thượng."
Tất
cả mọi người đứng lên, lại cúi thấp đầu, không biết làm sao.
Trữ
Phong Ly nhìn thấy chúng tân khách bị mất tự nhiên, hai tay hướng tới Dạ Thần
chắp lại, cười yếu ớt nói :
"Hoàng
thượng, Hoàng hậu có thể đến đây, thảo dân vạn phần vinh hạnh. Kính xin Hoàng
thượng, Hoàng hậu vào trong." Nói xong, đứng ở một bên hướng tới Dạ Thần, Lãnh
Loan Loan làm tư thế mời.
Lãnh
Loan Loan nhìn hắn liếc mắt một cái, ở trong lòng trợn trắng mắt. Thằng nhãi
này thật đúng là có khả năng giả bộ, bất quá xem bộ dáng hiện tại này của hắn,
còn thật sự có vài phần khí thế phú hào.
Dạ
Thần khẽ gật đầu, ôm Lãnh Loan Loan hướng bên trong tiến vào. Đi được vài bước,
lại quay đầu, cười nhẹ hướng các tân khách khác nói:
"Chư vị không cần câu nệ, mọi người cùng vào đi. Không cần
bởi vì trẫm đến, ngược lại làm cho mọi người trở nên khẩn trương."
"Vâng"
mọi người gật đầu đồng ý, nhưng người đến là Hoàng đế, Hoàng hậu, bọn họ sao có
thể không câu nệ đây. Phải biết nếu không cẩn thận một chút mạo phạm bọn họ, là
phải mất đầu a.
"Hoàng
thượng nói đúng, mọi người cũng cùng vào đi." Trữ Phong Ly cũng vừa cười
vừa nói.
Mọi
người thế này mới chậm rãi đi theo phía sau Dạ Thần cùng vào yến hội sảnh.
Trong
yến hội sảnh, những chiếc bàn gỗ hương chiếm cứ cả gian sảnh, trên mỗi bàn đều bày
mỹ tửu giai hào (món ngon), một bên còn có nhạc sư thổi sáo đàn hát, không ít
tân khách mới đến đã ngồi xuống vừa nghe hát, vừa cùng người quen tán gẫu.
Trên
triều đình không ít quan viên đã thấy Hoàng đế, Hoàng hậu cư nhiên cũng xuất
hiện ở nơi này thì đều lắp bắp kinh hãi. Cuống quít đứng lên, hướng tới bọn họ
cúi người chào.
"Chúng
thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."
Lại
là một trận âm thanh cung kính liên tiếp, các tân khách khác không được thấy Long
nhan, tự nhiên lại là một trận bối rối. Cũng đều vội vàng quỳ xuống hành lễ với
Dạ Thần, Lãnh Loan Loan.
"Thảo
dân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."
".
. . . . ."
"Được
rồi, tất cả đứng lên đi." Dạ Thần nhìn mọi người bộ dáng bối rối, mày chau
lại. "Mọi người không cần để ý trẫm, cũng không cần câu nệ, hôm nay mọi
người đến đều vì chúc mừng sinh thần của Trữ công tử, nhân vật chính là hắn.
Các vị cũng không nên vì trẫm đến, ngược lại lại mất tâm tình."
Mọi
người nghe Hoàng đế nói như thế, đều đứng lên. Nhưng trong lòng vẫn như cũ
không được tự nhiên.
Lãnh
Loan Loan cặp mắt đảo qua, liền biết bọn họ đứng ở chỗ này là vĩnh viễn không
có khả năng thoải mái, lúc này miệng kề sát tai Dạ Thần nói thầm vài câu.
Dạ
Thần khẽ gật đầu, vẫy tay ý bảo Trữ Phong Ly lại đây.
Trữ
Phong Ly sau khi nghe xong lời nói của Dạ Thần, dẫn bọn hắn đi tới chính vị ở
tuốt bên trong.
Mọi
người vừa thấy Hoàng đế, Hoàng hậu đi xa, đều không tự chủ được nhẹ nhàng thở
ra. Má ơi, căng thẳng chết bọn họ.
"Hoàng
thượng, Hoàng hậu, mời ngồi." Trước mặt mọi người, Trữ Phong Ly quy quy củ
củ xưng hô với bọn hắn.
Lãnh
Loan Loan ngẩng đầu nhìn Trữ Phong Ly, đột nhiên khẽ nhếch môi thần bí cười:
"Trữ
Phong Ly, ngươi đoán Bổn cung chuẩn bị cho ngươi lễ vật gì đây?"
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét